Chương trình cam kết mua lại phân kỳ Long island cực kỳ hấp dẫn lợi nhuận từ 24% đến 50% sau 5 năm đầu tư Mở bán Shophouse Babylon - Phân kỳ Tropicana có cam kết thuê lên đến 70tr/ tháng với căn thường, 80tr/ tháng với căn góc.
XemBD hay xem bóng đá là một kênh xem trực tiếp các trận bóng đá lớn nhất tại Việt Nam. Với thiết kế 4.0 hoàn toàn mới lạ, mang đến cảm giác xem bóng đá trên mạng thân thiện. Và đội tuyển quốc gia Việt Nam cũng để lại nhiều ấn tượng trong các kỳ Seagame, AFF,… với các đối thủ trong khu vực.
Đại Nam thực lục, gồm Tiền biên (chép về các đời Chúa), Chính biên (Nguyễn Ánh kế ngôi Chúa 1778 - đến 1925, gồm 7 kỷ). Trong bài chỉ khảo sát giới hạn trong thế kỷ 19, nhưng các ghi chép thuộc thế kỷ 18 và thế kỷ 20 (đến năm 1925) sẽ được trích lục trong "Bảng thống kê" để độc giả tiện tham khảo.
SOTRANS cung cấp dịch vụ vận chuyển đường bộ đặc biệt là tuyến vận chuyển Bắc Nam với dịch vụ trọn gói theo yêu cầu của khách hàng. Vận chuyển đường thủy. SOTRANS phát triển tuyến vận chuyển nội địa đường thủy với dịch vụ đa dạng như vận chuyển đường
Thông báo về việc xét cấp học bổng khuyến khích học tập cho sinh viên hệ chính quy học kỳ I, năm học 2021-2022. 12 Tháng Chín, 2022. ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG TRIỂN KHAI XÉT NGHIỆM VÀ CÔNG TÁC PHÒNG CHỐNG DỊCH COVID-19. 16 Tháng Năm, 2021. Sáng ngày 11/5/2021 thực hiện theo công văn
Thế giới. 1 năm trước - Vnexpress. Trump mất hàng trăm nghìn người theo dõi trên Twitter. 1 năm trước - Vnexpress. Mực nước hồ chứa đập Tam Hiệp cao kỷ lục. Mới nhất. 1 Chủ tiệm vàng trình báo mất trộm 22 lượng vàng 19:00 ngày 25/03/2021.
IK2dJld. Năm Cam sinh ra ở “vùng trũng” của Sài Gòn, cuộc sống khốn khó khiến y sớm phải bươn chải, nếm “mùi đời” từ nhỏ. Nhưng nó như định mệnh “gieo nhân” đưa Năm Cam sau này trở thành ông trùm giang hồ gian manh, xảo quyệt bậc nhất trong thế giới ngầm Sài Gòn từ trước tới nay… Trùm giang hồ Năm Cam. LTS Vụ án Năm Cam và đồng bọn là một trong những vụ án lớn nhất trong lịch sử ngành Tư pháp Việt Nam cùng tên tuổi của Trung tướng công an Nguyễn Việt Thành quen gọi là Tư Bốn cũng đã đi vào lịch sử phòng chống tội phạm của ngành công an Việt Nam. Luật sư Việt Nam online sẽ tiếp tục gửi đến bạn đọc loạt bài về con đường tội lỗi và cái giá phải trả của “ông trùm” Năm Cam. Ruột thịt như nước lã Cuộc đời Năm Cam có lúc liền một mạch, có lúc bị ngắt quãng như những đoạn phim được chiếu chậm. Vùng ven Sài Gòn nơi Năm Cam sinh ra vào những năm đầu thập kỷ 50 vẫn còn là vùng đất thưa người, cảnh vật hoang vắng. Thuở ấy, kênh Ruột Ngựa chạy dài từ đầu Cầu Quay đến tận Chợ Lớn còn sạch lắm. Nước lên xuống theo thủy triều và đủ để cho lũ trẻ con ở truồng nhồng nhỗng lặn hụp suốt ngày chơi trò thủy chiến. Ông Trương Văn Bưởi cha của Năm Cam từ Quảng Nam vào Sài Gòn lập nghiệp hồi những năm đầu thế kỷ 20, lúc đó nơi này vẫn còn cả lũ cá sấu hoa cà dữ tợn từ Rừng Sác, Cần Giờ tìm về gây họa người khẩn hoang. Ngoài Tư Xẩm chị gái Năm Cam, Năm Cam, cha mẹ y còn 2 đứa con nhưng đã qua đời ở quê vì bạo bệnh. Năm Cam sinh ra trong căn nhà cất trên miếng đất đầy ao vũng, sình lầy muỗi mòng bay như trấu gần chợ Xóm Chiếu quận 4. Lớn lên trong khu xóm lụp xụp tối tăm, vùng ven đô thị đầy khốn khó nên Năm Cam luôn có tham vọng đổi đời. Năm Cam cứ ngỡ rằng ngoài cha mẹ và chị Tư Xẩm, chẳng còn ai là bà con trên mảnh đất phương Nam này. Vào một buổi chiều tối, Năm Cam và Tư Xẩm được ông Bưởi giới thiệu với người đàn bà chủ vựa củi ngoài chợ Xóm Chiếu và được đeo tang ông chồng của bà này vừa qua đời. Từ đó, trong trí óc non nớt của Năm Cam đã ghi nhận được rằng cha y có một người em gái tên Trương Thị Quýt. Ông Bưởi dắt Tư Xẩm và Năm Cam đi đám tang của em rể trở về thì bắt đầu ngã bệnh, các triệu chứng của căn bệnh lao phổi thời kỳ cuối tấn công ông ác liệt. Đó là hệ quả của việc lao động quá sức để nuôi vợ và hai con. Gần 2 năm sau, ông Bưởi qua đời. Năm Cam nhớ lại, lúc cha y chết, những chiếc xe của phòng thông tin chạy rông khắp ngõ phát ra rả trên loa “Nghe vẻ nghe ve, nghe vè Bảo Đại”. Nhờ vậy sau này, một người bạn trí thức của Năm Cam có thể khẳng định được năm ông Bưởi qua đời là năm 1955, năm Thủ tướng Ngô Đình Diệm trưng cầu dân ý để phế truất Bảo Đại khỏi cương vị Quốc trưởng và bắt đầu lập nền Đệ nhất Cộng hòa. Cô Quýt được báo tin dữ bởi đích thân bà chị dâu nghèo khổ là mẹ Năm Cam. Cô Quýt ghé đến đám ma ông anh ruột thắp một nén nhang, uống vội một ngụm trà, dúi vào tay chị dâu một ít tiền phúng điếu rồi vội vã bước lên xe ra về không khác gì một người dưng. Nét mặt cô như một tảng nước đá, không buồn cũng chẳng vui. Ngày hạ huyệt anh ruột, cô Quýt cũng không thèm có mặt. Lúc ấy, trí óc non nớt của Năm Cam chưa hiểu rằng người cô cư xử như vậy hết sức tồi tệ với gia đình mình. Sau này, khi đã chớm hiểu cuộc đời, Năm Cam nhận ra một điều rất đơn giản nhưng cũng là nỗi ám ảnh suốt một đời phải giàu có dù bằng bất cứ cách nào. Nếu nghèo khó, những điều đơn giản và dễ hiểu nhất như tình thân bằng quyến cũng không có. Bài học càng rõ nét hơn khi mẹ y vì quá bế tắc, dắt y đến tìm đứa con trai đầu của cô Quýt tên là Sang nghe đâu rất khá giả để cậy nhờ. Hai mẹ con cùng đi chân đất, đầu trần giữa buổi trưa Sài Gòn đầy nắng và bụi, đứng tần ngần trước cửa hàng tạp hoá bề thế của Sang. Anh ta thờ ơ theo kiểu con buôn, lạnh lùng nói “Xin lỗi, tôi không có người bà con nào, nếu có hẳn mẹ tôi nói cho chúng tôi biết rồi!” Bà Bưởi tủi thân bật khóc rồi dắt Nam Cam quay về. Cuộc sống nghèo khó trên vùng đất dữ đầy u tối và tủi nhục. Để duy trì cuộc sống, mỗi buổi sáng, bà Bưởi lọ mọ mua về ít khoai, bắp bên vựa, luộc chín bán quẩn quanh trong xóm cho lũ trẻ con. Năm Cam, dù mới chỉ 12-13 tuổi cũng biết cùng trang lứa đá cá lăn dưa qua khu chợ cá Cầu Ông Lãnh, Cầu Muối để nhặt từng con cá, củ khoai về giúp mẹ. Đối với những cư dân làng Khánh Hội quận 4 lúc bấy giờ, đó là lẽ tất nhiên, chẳng có gì là lạ. Sống tươm tất, đó mới là chuyện đáng lưu ý. Mối quan hệ bà con duy nhất giữa gia đình Năm Cam và nhà cô Quýt dạy gã bài học đầy chua xót, thế giới quan khắc nghiệt định hình dần bản chất thù đời, hận người của Năm Cam. Vào đời… Trong xóm nghèo của gia đình Năm Cam có chàng ca sĩ Bảy Xi, không đẹp trai, chân bị khập khiểng, bù lại có giọng ca khá mượt đủ làm xiêu đổ trái tim các cô gái lối xóm. Bằng giọng ca trời phú, mỗi ngày Bảy Xi hát tân cổ thời thượng đi bán khắp các hóc hẻm Sài Gòn. Tất nhiên, muốn bán được một cách dễ dàng với số lượng nhiều, Bảy Xi phải ca thử, ca hết sức ai oán mùi mẫn. Tư Xẩm chị gái Năm Cam nghe Bảy Xi hát đâm ghiền rồi yêu tự lúc nào chẳng hay. Như bất kỳ một cuộc tình nào khác diễn ra ở một vùng đất nghèo khổ, Bảy Xi yêu và cưới Tư Xẩm gọn gàng bởi một mâm cơm với chỉ 1 khách mời duy nhất. Tư Xẩm chóng vánh làm vợ khi chớm bước qua tuổi 18, tình nghèo thuở ấy như vậy còn mong gì hơn. Bảy Xi sống bên vợ ở căn nhà rách nát trong xóm nghèo một thời gian ngắn, trước khi đưa vợ về ở chung cùng cha mẹ mình. Rồi Bảy Xi tiếp tục kiếm tiền nuôi vợ bằng xấp bài ca tân cổ thời thượng và tiếng hát mùi mẫn của mình. Từ đây, Năm Cam theo chân anh rể và bắt đầu biết đến một Sài Gòn khác hẳn vùng Khánh Hội bên quận 4. Sài Gòn với những đường phố rộng thênh thang, nhà cửa nguy nga tráng lệ, người mua kẻ bán tấp nập với trò lừa lọc và lối cư xử tàn nhẫn là môi trường hình thành nên nhân cách, đủ sự ma mọi của ông trùm đầy xảo quyệt sau này. Tư Xẩm buôn bán nồi niêu xoong chảo nhôm, chuẩn bị cho đứa con đầu lòng chào đời. Bảy Xi đưa vợ về hẻm 148 đường Tôn Đản thuê nhà ở. Hẻm này người ta gọi là hẻm Sáu Căn. Đúng với tên gọi của nó, hẻm 148 bấy giờ chỉ lèo tèo vài căn nhà nằm lọt thỏm giữa một bãi tha ma tiêu điều quạnh vắng. Lý do gia đình Năm Cam thuê nhà tại đây vì Bảy Xi được tay kỳ bẽo tức là chỉ những kẻ chuyên chơi trò cờ bạc bịp, cò con có tầm cỡ nhất nhì Sài Gòn nhưng nghèo rớt mồng tơi là Bảy Huê Kỳ rủ về. Sau này, chính Bảy Huê Kỳ là thầy dạy chơi những ngón nghề cờ bạc bịp cho Năm Cam. Đã có thời gian, Năm Cam sử dụng những ngón nghề này vào sòng đỏ đen để kiếm miếng cơm manh áo nuôi gia đình cả thảy có cả gần chục đứa con. Có “tay nghề” giỏi nhưng vẫn có thể chết đói nếu không biết liên kết bè đảng, Năm Cam nghiệm ra được như vậy ở tấm gương Bảy Huê Kỳ. Bảy Xi tất bật đi bán bài nhạc tân cổ một cách lương thiện. Thọ sau này có biệt danh là Thọ “Đại úy” là con trai đầu của Bảy Xi và Tư Xẩm, ra đời trong căn nhà mái lá, vách phên tre năm 1957. Vài năm sau khi về ở hẻm Sáu Căn, Bảy Xi sinh tật có thêm vợ bé. Dù vậy, anh ta vẫn quan tâm đến Tư Xẩm và đứa con mới chập chững biết đi. Hai mẹ con Năm Cam ở căn nhà phía ngoài, còn Tư Xẩm ở trong sâu. Hai vợ chồng cãi nhau kịch liệt về việc vợ bé của Bảy Xi. Tư Xẩm dứt khoát bảo “Hoặc thôi vợ bé, hoặc đi luôn!”. Bảy Xi bỏ đi. Tư Xẩm bồng đứa con trai về với mẹ trong căn nhà tồi tàn rách nát cách đó không xa. Năm Cam theo bạn bè gia nhập đội ngũ bán xà bông bột quanh chợ Bến Thành cho mẹ bớt cực. Mỗi bịch xà bông bán được chỉ đem đến 10 xu lãi nhưng nếu mỗi ngày chịu khó đi cho đến cặp chân mõi rũ rượi, Năm Cam cũng có thể mang về nhà được hơn chục đồng bạc. Năm Cam có một người bạn thân mồ côi cha mẹ cũng làm nghề đi bán dạo xà bông tên Bé Tám. Bé Tám ở chung nhà với anh chị nhưng cũng được giành cho một không gian riêng biệt phía sau và thường rủ Năm Cam về ngủ qua đêm trên chiếc ghế bố hẹp bốc mùi nước tiểu ngai ngái. Tuy là đứa trẻ con loắt choắt vì thiếu ăn và phải bươn chải nhưng Năm Cam thực sự “trưởng thành” theo cách nhìn của bọn giang hồ lưu manh từ năm 14 tuổi. Y theo chân các “ông anh trời ơi” ở khu Cống Lấp, đón xe buýt lên ngã ba Chú Ía để trở thành đàn ông. Tay Năm Cam cầm chặt tờ giấy bạc hai mươi đồng đứng thập thò sau lưng gã anh chị mặt mũi cô hồn, người xăm chằng chịt. Cô gái mặt bự phấn cười rũ rượi hỏi “Nó à?”. Sau lần nếm mùi đàn bà đầu tiên trong đời, Năm Cam trở nên dạn dĩ, y sẵn sàng đi một mình khi thấy rủng rỉnh ít tiền trong túi. Tệ hại hơn, như những hạt cỏ dại khác mọc xô bồ ở mảnh đất phức tạp ở quận 4, y cũng tham gia hầu hết các trò đồi bại của bọn trẻ con quỉ quái. Y thường bơi dọc theo bờ kênh để rình rập những phụ nữ trong lúc tắm táp để thỏa mãn trí tưởng tượng hết sức phong phú về tình dục của tuổi mới lớn. Còn nữa… LÊ VŨ - THỦY SINH - PHẠM TRƯỜNG/PLVN /ong-trum-giang-ho-hai-banh-ky-c
Định mệnh đã đưa Hải “bánh” là người cuối cùng tiễn đưa ông trùm ra pháp trường, giây phút đặc biệt khiến kẻ 20 năm từng “chọc trời phá đất” cũng không thể đứng vững, run lên vì sợ. Đây cũng chính là giây phút ấy đã đánh dấu sự khai tử hoàn toàn phần “quỷ dữ” để sống phần đời còn lại nuôi dưỡng phần thiện lương của mình… Nuối tiếc tự do Năm Cam. Sau phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ án Năm Cam và đồng bọn, Hải “bánh” xin thi hành bản án ngay nhưng do Năm Cam kháng án nên vẫn phải làm nhân chứng cho phiên tòa phúc thẩm vào 3 tháng sau đó. Dù có ngụy biện cho lỗi lầm và tội ác của mình như thế nào nhưng Năm Cam vẫn không thể thoát án tử hình. Lúc nghe tòa tuyên án tử vẻ mặt Năm Cam cho thấy sự suy sụp tinh thần nhiều lắm nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn. Hải đi trước. Nhiều gã giang hồ trong “tập đoàn” Năm Cam cúi gằm mặt tiễn đưa ông trùm lần cuối. Hải vẫn bị tòa giữ nguyên án chung thân, rồi di lý về Trại giam Tiền Giang để đợi ngày thụ án. Ở ngục giam, có nhiều thời gian suy ngẫm về thế thái nhân tình, nghĩ lại mọi sự xảy ra trong quá khứ, Hải càng thấy đời đúng là bạc. Lúc hoàng kim, “tiền cả quyển” trong túi tiêu không hết thì hàng tá đàn em bâu xâu lại, sẵn sàng xin chết vì đại ca, người tình xinh như mộng không tài nào đếm hết. Đến khi “sa cơ lỡ vận” thì chẳng thấy thằng nào tìm đến thăm hỏi một câu, em út, tình nhân cũng vắng bặt chẳng thấy tăm hơi. Ký ức thời hoàng kim càng dội về bao nhiêu thì Hải càng cảm thấy tiếc nuối tự do bấy nhiêu. Thế mới biết là tự do đáng quý hơn cả tiền bạc. Trong con mắt của Hải thì trại giam là một xã hội thu hẹp, ở đó cũng có năm bảy loại người khác nhau. Dù hoàn cảnh có khác nhau nhưng tựu chung lại thì tất cả vì làm điều ác hoặc liên quan đến sự ác mà phải ngồi trại. Thế giới tù nhân cũng vô cùng phức tạp chẳng kém gì bên ngoài, chỉ có điều tất cả đều diễn ra trong những bức tường có hàng rào thép gai cao chất ngất. Trong thế giới nhỏ bé mà hỗn tạp, không còn danh dự và quyền công dân ấy không phải ai cũng đủ bản lĩnh để đối diện với bản ngã của chính mình. Bên ngoài họ là những kẻ sừng sỏ, thậm chí là những kẻ giết người không ghê tay nhưng khi vào đến chốn này thì họ phải đối diện với con người thật, đối diện với sự hướng thiện và quá khứ lỗi lầm. Chính vì thế, có gã tù nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ người thân đến phát khóc. Cũng có kẻ tuyệt vọng đến nỗi không ăn, không uống, có khi suy nghĩ đến phát sốt. Lại có kẻ tự kết liễu cuộc đời của mình bằng cách đâm đầu vào tường hoặc nuốt bàn chải. Chỉ khi cán bộ trại giam đưa bác sĩ vào cứu chữa, động viên, họ mới ngộ ra rằng mạng sống con người là quan trọng. Còn sống là còn cơ hội để sửa sai và đền tội. Với tù nhân thì đêm đến là khoảng thời gian đáng sợ hơn cả, càng ngẫm Hải càng thấy sợ hãi. Nhiều đêm đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng la ó của bạn tù thanh toán lẫn nhau. Chẳng ngờ, một thằng đã từng dọc ngang khắp chốn, đối mặt với bao kẻ giang hồ khét tiếng, từng cầm súng, cầm dao không chút ghê tay mà lại có cảm giác chùn lòng, sợ hãi đến vậy. Ngoài nỗi sợ trong chính bản thân, Hải còn phải đối mặt với nỗi sợ từ những cảnh bạn tù chết vì bệnh tật, tự vẫn hoặc bất thình lình phát điên vì ám ảnh tội ác. Hải "bánh". Nhiều đêm thức trắng, nghe tiếng thạch sùng gọi nhau làm cho mắt Hải cứ thao láo nhìn vào những vệt sáng lọt qua ô thông gió. Đến gần sáng vừa chợp mắt được tí thì tiếng “kẻng gọi hồn” làm Hải giật bắn cả người. Trải qua biết bao nhiêu trại như Hỏa Lò, Thanh Liệt, Bình Đà, Vân Hòa… nhưng chưa bao giờ tiếng kẻng lại làm Hải sợ đến vậy. Lý do tiếng kẻng báo thức trong trại được tất cả tù nhân gọi là “kẻng gọi hồn” vì thi thoảng lại có những tù nhân không thể dậy được nữa. Sợ hãi rồi lại tiếc nuối khi chính những tiếng kẻng đó đưa Hải về quá khứ vào thời còn tự do đi học, sau mỗi hồi kẻng báo hiệu ra chơi, là Hải lại cùng chúng bạn chạy nhảy, nô đùa khắp sân trường. Cuộc gặp gỡ định mệnh với Năm Cam Trước ngày thi hành án tử hình với Năm Cam, Hải có đề đạt nguyện vọng xin được đưa tiễn hắn ra trường bắn. Thật không ngờ vì chính Năm Cam cũng có nguyện vọng xin được gặp Hải lần cuối. Lần gặp này khác hẳn với những lần gặp trước đó, không biết Năm Cam nghĩ gì nhưng cảm giác của Hải thật trống rỗng, khó tả. Vẫn biết Năm Cam đối xử với Hải chẳng ra gì, nhưng vì đã quên hết những oán hận giang hồ nên Hải muốn đưa hắn về bên kia thế giới và cũng là để cho Năm Cam biết rằng Hải muốn dành cho “ông anh” một ân tình lúc cuối đời. Rạng sáng 03/6/2004, Năm Cam và đồng bọn được trích xuất làm thủ tục ra pháp trường. Năm Cam được thay bộ quần áo tù mới sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Sau đó thực hiện các thủ tục nhận dạng, lăn tay, ký vào bản giao quyết định thi hành án. Dù được phép ăn bữa cuối cùng nhưng Năm Cam không ăn mà chỉ xin được hút một điếu thuốc. Năm Cam dành những giây phút cuối đời để viết lá thư cuối cùng cho cô con gái đang đi tu trong chùa. Các thủ tục xong xuôi, Hải được các cán bộ thi hành án đưa lên chiếc xe chuyên dụng, có thùng bịt kín mít cùng với Năm Cam và mấy tử tù khác. Ngồi trên xe Hải định nói gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn lại. Còn Năm Cam bất ngờ ôm lấy Hải nói với vẻ đầy hối hận “Anh sai rồi! Chú tha lỗi cho anh!”. Từ đó, Hải và Năm Cam đều im lặng, không ai nói câu nào nữa. Thái độ của Năm Cam khác hẳn với những lần đối diện với Hải trước đó. Còn nhớ một lần Hải cũng được dẫn ra đối chất với Năm Cam tại cơ quan cảnh sát điều tra. Khi đó một vị cán bộ hỏi, “Năm Cam có nhận ra ai không?”. Năm Cam nói “Chú Hải!”, rồi im luôn. Cán bộ đánh mắt về phía Hải hỏi “Anh có muốn nói gì với Năm Cam không?”. Không chần chừ, Hải nhìn thẳng vào mắt Năm Cam đáp “Tội của em thì em phải chịu, còn anh sai những gì tự anh hãy đi nói với cán bộ”. Năm Cam trợn trừng mắt lên rồi cúi gằm mặt xuống đất. Chỉ còn sự im lặng, Hải trở về phòng biệt giam của mình với ý nghĩ có lẽ anh ta hận Hải nhiều lắm. Đoàn xe đặc chủng áp tải tử tội lao vun vút trên đường. Hải chẳng thấy gì bên ngoài, chỉ nghe rõ tiếng còi hú vang của chiếc xe cảnh sát đi mở đường phía trước. Cả đoàn xe hướng thẳng về trường bắn Long Bình quận 9. Đầu tháng sáu, tiết trời oi ả, nóng bức nhưng người Hải thì đang run bắn lên. Đó không phải run vì lạnh, mà là vì sợ những điều sắp diễn ra. Một hồi lâu ngồi trên xe, cảm nhận từng khúc cua khi vai va vào thành xe thì cuối cùng cũng đến nơi hành quyết. Lúc này Hải mới cảm nhận được không khí, và tiết trời khác lạ như thế nào. Vài hạt mưa lác đác càng làm cho quang cảnh khu vực trường bắn Long Bình càng thêm ảm đạm, u ám đáng sợ. Năm Cam cùng 4 đàn em lầm lũi bước xuống xe tù đặc chủng. Tất cả được áp tải về phía những chiếc cột cao quá đầu người, xung quanh có đám cỏ lùm xùm. Họ được buộc chặt tay và chân vào cột. Cạnh 5 chiếc cọc gỗ được dựng lên đó là năm cái huyệt, có lẽ nó được đào sẵn từ đêm trước. Xa xa có rất nhiều mô đất lô nhô được xếp thành hàng. Vị chủ tịch hội đồng thi hành án công bố tội trạng của cả năm tử tù. Lúc đó tai Hải ù đi, chỉ nghe được câu cuối cùng là, “tử tội cần phải loại bỏ ra khỏi đời sống xã hội”. Kế đó, 5 vị cán bộ khác cầm súng, xếp hàng nghiêm trang. Một đội trưởng hô to, giọng đanh thép “Tất cả chú ý! Giương súng! Mục tiêu tội phạm… Bắn!”. Tiếng đạn khô khốc phá tan sự im lặng của khu vực trường bắn và những người có mặt ở đó. Lúc này, Hải sờn hết gai ốc, tóc dựng ngược lên vì sợ. Ngẫm lại thì suốt 20 năm hành tẩu trên giang hồ thì đây là lần đầu tiên Hải biết sợ. Nỗi sợ làm chân Hải run rẩy, mắt Hải như mờ đi khi Năm Cam cùng 4 tử tội khác gục xuống sau làn mưa đạn. Còn nữa… LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-40-han-nam-cam-hai-banh-ph
Thời điểm hưng thịnh của đám giang hồ Sài Gòn đang ăn nên làm ra, tại Hải Phòng đám đàn anh “số má” gồm Lâm “già”, Cu “nên”, Dung Hà cũng chộn rộn lao vào cuộc xóc đĩa, thu tô thuế từ những nhà hàng, các điểm giải trí về đêm. “Hội ngộ” bà trùm giang hồ đất Cảng, Năm Cam như hổ mọc thêm nanh Món lễ vật phúng điếu đặc biệt Nữ quái Dung Hà gói hành trang cùng một số đàn em, trong đó có Hải “bánh”, bỏ nghề bảo kê vũ truờng nhà hàng ở Hà Nội theo Dung Hà trôi dạt vào TP. Hồ Chí Minh tìm Năm Cam. Ngoài Hải “bánh”, còn có Long “tây”, Hưng “phi nhon”, Trường “xoăn” những tay bảo kê khét tiếng của vũ trường New Century - số 10 Tràng Thi Hà Nội. Chân ướt chân ráo gia nhập giang hồ Sài thành, Dung Hà đến dự đám tang bà Tư Xẩm - chị ruột Năm Cam. Ả giới thiệu Hải “bánh” với gia đình Năm Cam như một món lễ vật “phúng điếu”. Năm Cam ra tay cưu mang giúp đỡ, bảo Dung Hà coi như anh em một nhà. Dung Hà đề nghị muốn mở một xới bạc để kiếm sống. Năm Cam cười bảo chuyện nhỏ và cắt cử 1 tay chân thân tín là Thảo “ma” sang làm bảo kê cho xới bạc của Dung Hà. Dung Hà hơi ngạc nhiên trước vẻ hào phóng của Năm Cam vì dẫu sao, lĩnh vực cờ bạc cũng là chỗ hái ra tiền của y. Không những vậy, Năm Cam đưa Dung 30 triệu đồng mở quán bar café làm sòng. Nhờ có các “chân rết” là giang hồ đất Cảng đã thành danh và mối giao tình với Năm Cam từ trước nên chặng đường Nam tiến của Dung khá suôn sẻ. Sòng bạc của Dung Hà ở đường Bùi Thị Xuân được Thảo “ma”, chuyên gia tổ chức sòng bạc chiêu tập các con bạc do Năm Cam đến ăn thua tại đây. Ngày đầu tiên tiền xâu thu được 70 triệu đồng. Sau mấy ngày đầu, sòng bạc này thưa dần vì con bạc quen thuộc đi chơi ở sòng của Cường “híp”. Dung điên tiết liền bàn với Năm Cam triệt tiêu sòng của đối thủ liền nhận được sự đồng tình. Khi kế hoạch thanh trừng chưa tới thì Thảo “ma” đã đến báo cho Dung tin phòng Cảnh sát Hình sự dò hỏi. Năm Cam tới quán cà phê phỏng đoán Cường “híp” chính là thủ phạm giấu mặt “chơi” Dung Hà trước. Năm Cam cho biết đã chi cho Hải “bánh” USD để chơi sát ván sòng bạc của Cường. Sau đó sẽ mở cho Dùng Hà một sòng khác bên quận 8. Cú triệt tiêu ngoạn mục Nghe tin của Năm Cam, Dung Hà hồ hởi cảm ơn. Nhưng thực chất ẩn sau ân nghĩa ấy là động thái Năm Cam đã dùng để mượn tay Dung triệt tiêu Cường “híp”. Hải "bánh" Vậy là, được lệnh Hải “bánh” cùng 2 tên khác đi 3 chiếc xe gắn máy mang theo “hàng nóng” tới sòng bạc Cường “híp”. Hải rút súng khống chế tăng thêm thị uy khi đồng bọn chém tới tấp các con bạc. Phi vụ thành công, không tên nào dám chống trả. Lai “điêu” một gã giang hồ đất Biên Hòa, do ham ăn thua hơn là tổ chức sòng bạc, bắt đầu lụi bại. Số tiền xâu thu được ngoài nuôi gái, tiêu xài thì Lai dành một phần lớn trực tiếp sát phạt trên chiếu bạc nên lún dần vào vòng xoáy nợ nần. Lai đi tìm Cường “râu” một ông trùm giang hồ Nam Định để xin hùn hạp làm ăn. Bằng kinh nghiệm đầy mình, Cường thâu dần cơ ngơi của Lai theo kiểu tằm ăn dâu. Nhận ra chân tướng của chiến hữu, Lai ngã ngửa người vì ngỡ ngàng biết mình giờ chẳng khác tên tay sai được Cường “đặt đâu ngồi đó” và nhận một số tiền vừa đủ để sống. Liệu khó bề đánh đổ được “thống soái” Nam Định, Lai lập tức xuống Sài Gòn tìm Năm Cam. Nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam vỗ vai Lai an ủi và hứa sẽ giành lại những gì đã mất cho gã. Một hôm, Năm Cam cùng Dung Hà ăn tối tại quán cơm niêu của cô em kết nghĩa của y. Năm Cam vờ như vô tình than thở trước mặt Dung “Lúc này, bọn Nam Định bắt đầu lấn sân vào trong này rồi. Làm ăn càng lúc càng khó, cứ mạnh ai nấy làm kiểu này có nước chết chùm cả lũ !”. Dung tỏ ra trung thành và có thực lực “Bọn Nam Định đó là cái quái gì đâu anh Năm! Anh để đó em tính cho, đâu vào đấy thôi”. Bấy giờ Năm Cam mới rủ rỉ trút bầu “tâm sự” về nỗi lo xuất phát từ băng nhóm của Cường “râu”. Sau khi nghe ông anh giãi bày, Dung quyết định giúp anh Năm đưa bọn “láo xược” Cường “râu” vào “nề nếp”. Biên Hòa, xế chiều. Chiếc xe du lịch 12 chỗ dừng lại gần sòng bạc của Cường “râu”. Bọn canh cửa cũng toàn dân Bắc, mừng rỡ reo lên “A, anh Hải đến chơi. Mời anh Hải!”. Hải không nói không rằng chỉ mỉm cười, nụ cười có chút sát khí. Hàng lọat sát thủ có tầm cỡ, từ trên xe bước xuống ập vào sòng bạc khống chế dưới sự thị sát của Dung Hà. Hải vung vẩy trên tay khẩu súng xanh nước thép khiến những cái đầu nóng của băng Nam Định ngay lập tức hạ nhiệt. Hậu “già” người quản lý đon đả mời chào. Dung hất hàm, một tên sát thủ đẩy Hậu vào sát tường chém luôn mấy nhát “cảnh cáo”. Hải nói bằng giọng giễu cợt “Nói cho Cường biết có chị Dung ghé chơi nhé!”. Không tên nào dám thái độ, coi như băng Cường râu hoàn toàn thất thủ. Những mối quan hệ trong giới giang hồ đã giúp Cường “râu” xác định được ai là người bật đèn xanh cho Dung đến “gỡ bảng số” sòng bạc của mình. Đụng vào Dung là điều không thể, vì vượt quá khả năng của băng Nam Định, vả lại sau lưng Dung lại còn có "gốc cổ thụ" sẵn sàng biến cái to như núi thành hạt bụi, nâng cái nhỏ như cọng cơm của thành chuyện tày đình. Chi bằng, “ai cột nấy mở”. Cường nghĩ vậy vội chạy đến gặp vợ bé của Năm Cam đang làm chủ một nhà hàng ở Thủ Đức cầu khẩn làm sứ giả. Trước đó, Năm Cam đã tiên lượng việc Cường sẽ làm nên dặn dò Thảo “ma” kỹ lưỡng cách nói chuyện, dẫn dắt Cường. Cuối cùng Năm Cam quyết định hợp tác với Cường, bất chấp lời hứa giúp đỡ Lai. Để trấn an, Năm Cam thuyết phục Cường tăng chút đỉnh quyền lợi cho Lai và tiếp tục sử dụng hắn vào công việc đối ngoại. Vậy là, chính sự ngu xuẩn, tham lam của Lai cộng với lòng ích kỷ nhỏ mọn của Cường, Năm Cam đã chơi trò “bắt cá hai tay” để khống chế, sử dụng cả hai như một loại vệ tinh cấp thấp. Trả công cho Dung, Năm Cam tạo một số điều kiện thuận lợi cho thị tham gia vào đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia do y làm “chủ xị”, Trương Hiền Bảo - con trai lớn của y giữ vai trò “cầm trịch”. Dĩ nhiên, mức độ tham gia của Dung được khống chế ở tầm vừa phải và thông tin ả có thể nhận được bị giới hạn đến độ đủ an toàn cho y và đồng bọn. Còn nữa LÊ VŨ – THỦY SINH – PHẠM TRƯỜNG/PLVN /nam-cam-ky-18-nam-cam-h
Món lễ vật phúng điếu đặc biệt Nữ quái Dung Hà gói hành trang cùng một số đàn em, trong đó có Hải “bánh”, bỏ nghề bảo kê vũ truờng nhà hàng ở Hà Nội theo Dung Hà trôi dạt vào Chí Minh tìm Năm Cam. Ngoài Hải “bánh”, còn có Long “tây”, Hưng “phi nhon”, Trường “xoăn” những tay bảo kê khét tiếng của vũ trường New Century - số 10 Tràng Thi Hà Nội. Chân ướt chân ráo gia nhập giang hồ Sài thành, Dung Hà đến dự đám tang bà Tư Xẩm - chị ruột Năm Cam. Ả giới thiệu Hải “bánh” với gia đình Năm Cam như một món lễ vật “phúng điếu”. Năm Cam ra tay cưu mang giúp đỡ, bảo Dung Hà coi như anh em một nhà. Dung Hà đề nghị muốn mở một xới bạc để kiếm sống. Năm Cam cười bảo chuyện nhỏ và cắt cử 1 tay chân thân tín là Thảo “ma” sang làm bảo kê cho xới bạc của Dung Hà. Dung Hà hơi ngạc nhiên trước vẻ hào phóng của Năm Cam vì dẫu sao, lĩnh vực cờ bạc cũng là chỗ hái ra tiền của y. Không những vậy, Năm Cam đưa Dung 30 triệu đồng mở quán bar café làm sòng. Nhờ có các “chân rết” là giang hồ đất Cảng đã thành danh và mối giao tình với Năm Cam từ trước nên chặng đường Nam tiến của Dung khá suôn sẻ. Sòng bạc của Dung Hà ở đường Bùi Thị Xuân được Thảo “ma”, chuyên gia tổ chức sòng bạc chiêu tập các con bạc do Năm Cam đến ăn thua tại đây. Ngày đầu tiên tiền xâu thu được 70 triệu đồng. Sau mấy ngày đầu, sòng bạc này thưa dần vì con bạc quen thuộc đi chơi ở sòng của Cường “híp”. Dung điên tiết liền bàn với Năm Cam triệt tiêu sòng của đối thủ liền nhận được sự đồng tình. Khi kế hoạch thanh trừng chưa tới thì Thảo “ma” đã đến báo cho Dung tin phòng Cảnh sát Hình sự dò hỏi. Năm Cam tới quán cà phê phỏng đoán Cường “híp” chính là thủ phạm giấu mặt “chơi” Dung Hà trước. Năm Cam cho biết đã chi cho Hải “bánh” USD để chơi sát ván sòng bạc của Cường. Sau đó sẽ mở cho Dùng Hà một sòng khác bên quận 8. Cú triệt tiêu ngoạn mục Nghe tin của Năm Cam, Dung Hà hồ hởi cảm ơn. Nhưng thực chất ẩn sau ân nghĩa ấy là động thái Năm Cam đã dùng để mượn tay Dung triệt tiêu Cường “híp”. Hải "bánh" Vậy là, được lệnh Hải “bánh” cùng 2 tên khác đi 3 chiếc xe gắn máy mang theo “hàng nóng” tới sòng bạc Cường “híp”. Hải rút súng khống chế tăng thêm thị uy khi đồng bọn chém tới tấp các con bạc. Phi vụ thành công, không tên nào dám chống trả. Lai “điêu” một gã giang hồ đất Biên Hòa, do ham ăn thua hơn là tổ chức sòng bạc, bắt đầu lụi bại. Số tiền xâu thu được ngoài nuôi gái, tiêu xài thì Lai dành một phần lớn trực tiếp sát phạt trên chiếu bạc nên lún dần vào vòng xoáy nợ nần. Lai đi tìm Cường “râu” một ông trùm giang hồ Nam Định để xin hùn hạp làm ăn. Bằng kinh nghiệm đầy mình, Cường thâu dần cơ ngơi của Lai theo kiểu tằm ăn dâu. Nhận ra chân tướng của chiến hữu, Lai ngã ngửa người vì ngỡ ngàng biết mình giờ chẳng khác tên tay sai được Cường “đặt đâu ngồi đó” và nhận một số tiền vừa đủ để sống. Liệu khó bề đánh đổ được “thống soái” Nam Định, Lai lập tức xuống Sài Gòn tìm Năm Cam. Nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam vỗ vai Lai an ủi và hứa sẽ giành lại những gì đã mất cho gã. Một hôm, Năm Cam cùng Dung Hà ăn tối tại quán cơm niêu của cô em kết nghĩa của y. Năm Cam vờ như vô tình than thở trước mặt Dung “Lúc này, bọn Nam Định bắt đầu lấn sân vào trong này rồi. Làm ăn càng lúc càng khó, cứ mạnh ai nấy làm kiểu này có nước chết chùm cả lũ !”. Dung tỏ ra trung thành và có thực lực “Bọn Nam Định đó là cái quái gì đâu anh Năm! Anh để đó em tính cho, đâu vào đấy thôi”. Bấy giờ Năm Cam mới rủ rỉ trút bầu “tâm sự” về nỗi lo xuất phát từ băng nhóm của Cường “râu”. Sau khi nghe ông anh giãi bày, Dung quyết định giúp anh Năm đưa bọn “láo xược” Cường “râu” vào “nề nếp”. Biên Hòa, xế chiều. Chiếc xe du lịch 12 chỗ dừng lại gần sòng bạc của Cường “râu”. Bọn canh cửa cũng toàn dân Bắc, mừng rỡ reo lên “A, anh Hải đến chơi. Mời anh Hải!”. Hải không nói không rằng chỉ mỉm cười, nụ cười có chút sát khí. Hàng lọat sát thủ có tầm cỡ, từ trên xe bước xuống ập vào sòng bạc khống chế dưới sự thị sát của Dung Hà. Hải vung vẩy trên tay khẩu súng xanh nước thép khiến những cái đầu nóng của băng Nam Định ngay lập tức hạ nhiệt. Hậu “già” người quản lý đon đả mời chào. Dung hất hàm, một tên sát thủ đẩy Hậu vào sát tường chém luôn mấy nhát “cảnh cáo”. Hải nói bằng giọng giễu cợt “Nói cho Cường biết có chị Dung ghé chơi nhé!”. Không tên nào dám thái độ, coi như băng Cường râu hoàn toàn thất thủ. Những mối quan hệ trong giới giang hồ đã giúp Cường “râu” xác định được ai là người bật đèn xanh cho Dung đến “gỡ bảng số” sòng bạc của mình. Đụng vào Dung là điều không thể, vì vượt quá khả năng của băng Nam Định, vả lại sau lưng Dung lại còn có "gốc cổ thụ" sẵn sàng biến cái to như núi thành hạt bụi, nâng cái nhỏ như cọng cơm của thành chuyện tày đình. Chi bằng, “ai cột nấy mở”. Cường nghĩ vậy vội chạy đến gặp vợ bé của Năm Cam đang làm chủ một nhà hàng ở Thủ Đức cầu khẩn làm sứ giả. Trước đó, Năm Cam đã tiên lượng việc Cường sẽ làm nên dặn dò Thảo “ma” kỹ lưỡng cách nói chuyện, dẫn dắt Cường. Cuối cùng Năm Cam quyết định hợp tác với Cường, bất chấp lời hứa giúp đỡ Lai. Để trấn an, Năm Cam thuyết phục Cường tăng chút đỉnh quyền lợi cho Lai và tiếp tục sử dụng hắn vào công việc đối ngoại. Vậy là, chính sự ngu xuẩn, tham lam của Lai cộng với lòng ích kỷ nhỏ mọn của Cường, Năm Cam đã chơi trò “bắt cá hai tay” để khống chế, sử dụng cả hai như một loại vệ tinh cấp thấp. Trả công cho Dung, Năm Cam tạo một số điều kiện thuận lợi cho thị tham gia vào đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia do y làm “chủ xị”, Trương Hiền Bảo - con trai lớn của y giữ vai trò “cầm trịch”. Dĩ nhiên, mức độ tham gia của Dung được khống chế ở tầm vừa phải và thông tin ả có thể nhận được bị giới hạn đến độ đủ an toàn cho y và đồng bọn. Còn nữa
năm cam kỳ 19