Nhiều khi tôi cũng thấy vợ có nhiều biểu hiện lạ, nhưng mà tôi chẳng nghĩ nhiều. Vì lúc nào tôi cũng viện lý do, chắc vợ không đi làm, sợ mất chồng nên mới ăn diện như vậy. Âu cũng là điều tốt. Nhưng mà, càng ngày tôi càng thấy vợ có biểu hiện lạ.
Mẹ tôi cũng luôn nói: Thành tích của nó không tốt, sau này không lên được đại học, không tìm được công việc tốt, rồi phải làm sao chứ! Ban đầu, tôi cũng nghĩ rằng con trai cần chăm chỉ học và cố gắng để có xếp hạng tốt, vì thế đã mắng con.
Tôi cũng đã từng trong khoảng thời gian có rất nhiều người ở cạnh nhưng lại chẳng thể kết nối được với ai, và tôi thấy rất tệ. Mới khoảng hơn 1 năm trước đây thôi, vào đúng thời điểm tôi đang rất thành công với công việc làm nội dung, đặc biệt là Reels và
Như vậy, xe đạp giúp tôi "tiết kiệm xăng" mỗi ngày được 23,5 - 9 = 14,5 km. Cứ cho tối đa mỗi tháng tôi đi xe đạp cực siêng là đủ 22 ngày làm việc thì quãng đường sẽ là 14,5 x 22 = 319 km. Với mức tiêu hao nhiên liệu tính trung bình khoảng 2,25 lít/100 km thì 319 km sẽ
Tôi dự định sẽ đi học làm nail hoặc nấu ăn. Tôi ước tính sẽ mất khoảng 1 năm học nghề, không lương. Nhưng bây giờ mất hết, tay trắng. Từ một người chủ, giờ tôi lại thành người đi làm thuê. Tất cả cũng chỉ vìchiếnsựkhốcliệt này.
Nhiều người hả hê khi thấy tôi bị cấm diễn, phần vì họ ghét tôi trước đó, phần vì chẳng ai muốn dính líu tới một người đang có hình ảnh cực xấu như tôi". "Cấm diễn 6 tháng, khoảng thời gian này tôi chỉ thèm được giải thoát. Sân khấu đã không thể tới mà
vDkSA. Từng nụ hôn nhẹ nhàng đọng trên đôi môi Chuyện tình yêu ngọt ngào của tôi bắt đầu Vòng tay xiết lấy đôi vai mềm mại Lắng nghe nhịp tim vang trong hơi thở của nhau. Lời yêu thương còn đọng lại trong câu hát Đường tình yêu hành trình vừa mới bắt đầu Người đã như chim bay xa bỏ xứ ra đi Khiến cho tôi đây buồn hơn nuối tiếc. [ĐK] Người bỏ đi tôi cũng chẳng giận làm chi Dù cố gắng níu kéo cũng đến vậy thôi Dẫu sao thì con tim tôi đã được thổn thức Chỉ là thoáng qua nhưng tôi đã vui lắm rồi. Đừng bận tâm cho tôi hỡi người tình ơi Rồi thời gian qua đi cũng hết buồn thôi Dẫu sao thì tôi cũng xin cảm ơn anh nhiều Bởi vì anh đã cho tôi biết đâu là yêu.
Tâm sự Thứ năm, 13/9/2018, 0653 GMT+7 Tôi muốn gia đình vui vẻ nên cố gắng làm hòa, đôi khi tạo cơ hội để vợ chồng đi chơi nhằm cải thiện mối quan hệ. Tôi 33 tuổi, chồng hơn 5 tuổi. Chúng tôi kết hôn 8 năm, có 2 con và một ngôi nhà nhỏ, dù còn nợ ngân hàng. Cuộc sống tuy không quá dư dả nhưng cũng tạm ổn. Tuy nhiên, tôi sống không hạnh phúc. Chồng bình thường cũng khá hiền lành, tháo vát trừ chuyện bếp núc nội trợ, thương yêu con cái. Nhưng vợ chồng tôi thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với nhau. Anh rất hay giận, kể cả chuyện nhỏ nhặt. Chẳng hạn như tôi làm gì không vừa ý anh; hoặc nói một câu gì đó anh không hài lòng. Anh rất hay tự ái dù tôi nói chẳng có ý gì. Thậm chí tôi đã rất để ý để tránh nói điều gì đụng chạm tới anh, nhưng không ổn. Mỗi lần như thế, anh bỏ đi hoặc đi làm không về, điện thoại không bắt máy, hoặc tắt máy luôn. Nếu thỉnh thoảng một lần tôi có thể thông cảm, đằng này anh đi suốt, có khi cả tuần hoặc nửa tháng, mặc kệ tôi có phản ứng hay không. Có những hôm tôi phải làm hợp đồng để kiếm thêm thu nhập, tối về nhà lại một mình đầu tắt mặt tối với 2 con nhỏ. Tôi muốn gia đình vui vẻ nên cố gắng làm hòa, đôi khi tạo cơ hội để vợ chồng đi chơi nhằm cải thiện mối quan hệ, nhưng không kéo dài được bao lâu. Góp ý nhiều lần nhưng cũng chẳng có tác dụng. Tôi cũng thử im lặng không nói gì, bỏ về ngoại hoặc nổi điên lên, thậm chí từng làm đơn ly hôn nhưng anh chỉ thay đổi được vài ngày. Gần đây nhất, khi anh đùa khiến con khóc, tôi chỉ bảo “con đang khó chịu, anh đừng đùa với con nữa vì nó đang ăn cơm”, vậy là anh giận và đi suốt. Tôi quá chán không buồn nói gì, mặc anh muốn đi đâu thì đi. Tôi nhắn tin nói với anh từ giờ ly thân, mạnh ai nấy sống. Anh cũng mặc kệ, đến nay gần 2 tuần mà hôm nào cũng về khuya. Có lẽ tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi sống như một người mẹ đơn thân, không cần gì ở chồng nữa. Anh vẫn về nhà mỗi đêm và không ai nói với nhau câu nào. Như vậy về lâu dài tôi e sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con cái. Xin chuyên gia và độc giả cho tôi lời khuyên. Tôi cảm ơn rất nhiều. Phượng Thạc sĩ tâm lý Nguyễn Thị Tâm gợi ý Phượng thân mến, Tình hình này có từ khi bạn bắt đầu về sống chung hay thời gian gần đây mới xuất hiện? Nếu có ngay từ đầu thì rất có thể chồng bạn có vấn đề về tâm lý cá nhân. Anh ấy có lòng tự trọng thấp, tính tự ái cao, không có phép ai đụng tới mình. Rất có thể anh ấy bị những tổn thương tuổi thơ, như ngày nhỏ hay bị chỉ trích, dè bỉu, chê trách,...; hoặc anh ấy là người có nhân cách trẻ con. Có 3 kiểu nhân cách nhân cách phụ mẫu, nhân cách trưởng thành và nhân cách trẻ con. Bạn nên tìm hiểu xem nguyên nhân xuất phát từ đâu. Còn nếu thời gian gần đây mới như vậy, thì có thể chồng bạn có mối quan hệ khác. Anh ấy chỉ tìm cớ giận dỗi để bỏ ra ngoài cho khỏi bị nghi ngờ thôi. Bạn có thể ngồi lại nói chuyện thẳng thắn rằng không thể chấp nhận thái độ vùng vằng, giận dỗi, thường xuyên bỏ nhà đi của chồng. Nói rõ “nếu anh không muốn sống cùng người vợ như em thì cứ thẳng thắn nói ra và chia tay, vì anh bỏ nhà đi như thế chứng tỏ anh “dị ứng” em, anh không thích nhìn thấy em”. Rồi bạn thử hỏi chồng xem mình nói câu đó con đang khó chịu, anh đừng đùa với con nữa vì nó đang ăn cơm thì sai chỗ nào, đụng chạm anh thế nào mà anh tự ái đến mức bỏ nhà đi. Bạn cũng nên hỏi luôn chồng có muốn thay đổi không? Nếu không bạn sẽ không thể tiếp tục sống cùng anh ấy. Còn nếu muốn thay đổi nhưng vì gặp khó khăn do có vấn đề về tâm lý, bạn nên động viên chồng cùng mình đi thăm khám bác sĩ tâm lý và trị liệu. Nếu rơi vào trường hợp anh ta ngoại tình, bản thân bạn nên cân nhắc kỹ và quyết định hướng giải quyết phù hợp. Chúc bạn vượt qua. Muốn được chuyên gia tâm lý tư vấn, mời bạn gửi tâm sự tại đây. Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 trong giờ hành chính. Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.
Trang chủ » Trà dư tửu hậu » Nếu nói bỏ đi “cái tôi” là sẽ chẳng còn gì thì “cái tôi” ấy chẳng có gì ngoài sĩ diện“Cái tôi” hay là sĩ diện? Trên Facebook, mình tình cờ đọc được ý kiến như sau “Mọi người bảo hãy bỏ cái tôi, vậy bỏ đi cái tôi thì tôi còn cái gì?“. Một người khác liền phản bác rằng “Cái tôi mà anh khư khư bảo vệ là cái tôi sĩ diện, ngạo mạn và phủ nhận ý kiến người khác. Trong khi đó, cái tôi mang hàm nghĩa rộng hơn rất nhiều. Cái tôi còn là lập trường, là cá tính, là lý tưởng… Cho nên, nếu nói bỏ đi cái tôi là sẽ không còn gì thì hình như, cái tôi mà anh nói chẳng có gì ngoài sĩ diện“. Vì chăng dung chứa mới là đại dương… Có lẽ không chỉ mình mà bạn cũng là người tự cao. Và ở một mức độ nào đó, sự tự cao vẫn có thể chấp nhận, phải không? Tuy nhiên, có nhiều người, vì cái tôi sĩ diện quá cao nên chỉ còn biết có mình. Bạn thấy đó, họ không bao giờ chịu nhận sai vì cảm giác thừa nhận mình sai thực sự rất khó chịu – mình hiểu điều đó. Không nhận sai đã đành, họ cũng không chịu lắng nghe ý kiến người khác và cho rằng người khác mới sai. Họ bảo “Đó là con người thật của tôi, tôi không cần vừa lòng ai. Tôi nói thật, sống thật với chính mình”. Thậm chí, khi nghe ai đó có quan điểm khác họ, họ liền cho rằng đó là sai trái, là non nớt, nông cạn… *** Thật ra, có rất nhiều cách giải quyết khác nhau cho cùng một vấn đề. Và cách giải quyết của mình, dẫu cho có tốt nhất thì điều đó cũng không có nghĩa “những cách giải quyết khác đều không tốt”. Suy nghĩ của mình, dẫu cho có thấu đáo nhất thì điều đó cũng không có nghĩa “những suy nghĩ khác đều là nông cạn”. Bởi vì, những suy nghĩ mà hôm nay bạn cho rằng là thấu đáo nhất, có khi nhiều năm sau, chính bạn lại thấy nó còn hời hợt. Vì bạn luôn phát triển để hoàn thiện hơn. *** Cho nên, đại dương, sở dĩ là đại dương là bởi vì nó có thể dung chứa cả những thứ không cùng với nó. Một người có tâm rộng lớn sẽ biết lắng nghe và dung chứa những tư tưởng khác mình, thậm chí trái ngược mình. Từng ngày, chầm chậm hiểu ra Vì chăng dung chứa mới là đại dương. Thế nhưng, đại dương cũng sẵn sàng làm những cuộc thanh lọc để loại bỏ những điều xấu xa. Dung chứa là để cái xấu có cơ hội cải sửa, thế nhưng, mọi dung chứa đều có giới hạn để cái xấu không đi quá mức, bạn đồng ý chứ? Vì vậy, đừng khó chịu khi thấy người khác không nghĩ được như mình hoặc suy nghĩ nông cạn hơn mình, bạn nhé! Vì bạn mạnh hơn, bạn trí tuệ hơn. Còn người khác yếu hơn, họ chưa đủ trí tuệ… và bấy nhiêu đó cũng đã khiến họ khổ sở rồi. Khi bạn thông minh hơn người khác, xin hãy hiểu cho sự ngu ngốc của họ. Bởi vì, với những gì họ được biết thì cách phản ứng mà họ chọn – đối với họ đã là tốt nhất. Hiểu được điều này, bạn sẽ không còn khó chịu “Cái chuyện ngu xuẩn như vậy mà nó cũng làm được?”. “Cái đơn giản cũ rích như vậy mà nó cũng cho là sáng kiến!” Bạn biết không, có những ý kiến mà bạn thấy rằng tầm thường nhưng với người phát hiện ra thì nó lại là phát hiện mới, là niềm vui trong hành trình tư duy của họ. Khi họ đang hào hứng với niềm vui hiểu biết của mình, bạn nỡ nào dập tắt? Vì vậy, đừng tức giận và cũng đừng khinh thường sự ngây thơ, ngu ngốc của người khác. Nếu có thể, hãy dìu dắt, hỗ trợ họ. *** Hãy chấp nhận cả những lối sống hời hợt, tầm thường hơn mình vì với tư duy của họ, sống như vậy đã là vui, là thoải mái. Nếu bạn cho họ cuộc sống của bạn – bạn thấy thoải mái đấy nhưng với họ, chắc gì đã là thoải mái, chắc gì họ đã muốn nhận, phải không? Suy cho cùng, bạn không cần phải giỏi nhất vì vốn dĩ không có ai là giỏi nhất cả. Bạn chỉ giỏi hơn người khác. Và nên chăng, bạn nhường cho người khác một cơ hội để họ được thể hiện mình, để họ tự tin hơn, có động lực phát triển hơn. *** Mong mỗi chúng ta đều giữ được những nét riêng của mình mà không phủ nhận nhau. Mong mỗi chúng ta đều vĩ đại hơn từng ngày mà không khinh thường những điều nhỏ bé. Mong chúng ta, trên hành trình làm người vẫn tìm thấy cái chung của mình với nhân loại. Để độc lập chứ không cô đơn. Người nhận lỗi là người quả cảm Mình luôn tin rằng, nếu chúng ta có lỗi mà biết nhận lỗi thì hành động đó thực sự rất quả cảm. Bởi không phải ai cũng dám nhận sai và sửa sai. Nhận lỗi không làm thấp cái tôi của chúng ta đi mà ngược lại, nó còn làm cho cái tôi ấy khiêm cung, thấu đáo hơn. Ngay cả khi chúng ta không sai mà vẫn nhận lỗi thì lúc đó, cái tôi của chúng ta mới thực sự quảng đại. Bởi vì có thể chúng ta đúng đấy nhưng chúng ta đã khiến người khác cảm thấy khó chịu. Và ta hiểu rằng chỉ có chấp nhận khuỵu xuống, cúi xuống thì mới có thể đỡ lấy người kia đứng lên. Cuối cùng, cách tốt nhất để dạy một người biết nhận lỗi là làm gương, tự nhận lỗi trước để họ thấy rằng nhận lỗi cũng rất dễ thương, nhận lỗi không có gì là xấu hổ. Dần dần, họ sẽ làm theo. Bạn hãy thử nhé! Xem thêm Có khi dừng lại đúng lúc lại là cách giải quyết tốt nhất
người bỏ đi tôi cũng chẳng giận làm chi