Tập Full bộ phim Tù đày phong ba - Phim xã hội đen Hongkong, thu hút người xem với những cảnh quay ấn tượng dàn dựng tại Lẻ Đề Cử. Phi Hồ Ngoại Truyện. PHIM Trung Quốc. Yêu Đương Đi Mùa Hè - Hạ Thiên Khi Yêu. PHIM Trung Quốc. Mỹ Nhân Ngư Yêu Dấu. PHIM Trung Quốc. 24/24 Đúng là đi khỏi đất Guyane thuộc Anh là phạm một tội nặng. Chúng tôi đang ở trong thời chiến mà không đứa nào trong bọn tôi có hộ chiếu. Chapar, sau khi được thả, đã từ Cayenne trốn đi và đã ở đây đã ba tháng. Y làm kem cho một hiệu bánh của người Tàu và được trả công một đô-la rưỡi một ngày. Y cũng muốn đi khỏi thành phố Georege. [Full Edit] Tình sai thâm cung ngọc nhan toái: Đại tội tù phi - Hoại Phi Vãn Vãn Q1.Chương 35: Khi quân « Chương Trước. Quản Lý . Đi được một đoạn, thân thể liền cảm thấy ướŧ áŧ, nghĩ tới, hẳn là sương đêm. Truyện Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi (full) - Ái Tình Hoa Viên - Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi (full) - Ái Tình Hoa Viên tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. Yêu đọc truyện online Thấy hay nên đăng lên. Các bạn nhớ ủng hộ mình bằng cách nhấn nút Follow và b Ghi chú Ngày chị Tư Ý đi nghĩ dịch | Tiktok Hậu Cung Như Ý Truyện. Kênh tui làm về Hậu Cung như Ý truyện, Diên Hy Công Lược và Chân Hoàn Truyện Chủ yếu làm về Du Phi. link fb : Zalo : 0776520596. #tiktoknhuytruyen #nhuytruyen #haucungnhuytruyen. Hành trình công lý: Hồng Diễm lần đầu làm luật sư, Việt Anh thoát cảnh đi tù Lan Chi - Thứ hai, ngày 03/10/2022 18:17 GMT+7 VTV.vn - Trong bộ phim mới "Hành trình công lý", Hồng Diễm tái ngộ Việt Anh sau 15 năm với hình ảnh hoàn toàn khác biệt, hứa hẹn thu hút khán giả. O9c1. Học kỳ mới bắt đầu, sân trường vừa trải qua kỳ nghỉ đông yên tĩnh lần nữa trở nên náo nhiệt, qua một năm bọn sinh viên có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, mới khai giảng có hai ngày mà số người trốn học đã muốn nhiều hơn lúc trước, cho dù ở T đại toàn là con cưng thiên tử’, thì cũng có lúc sẽ cảm thấy mệt đối với bọn sinh viên năm tư khoa kiến trúc ở T đại mà nói, có một sự kiện lớn làm cho mỗi người bọn họ đều sẵn sàng và nóng lòng muốn thử – Cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên kiến trúc toàn quốc sẽ chuẩn bị khởi động mở đăng ký dự thi. Đây là cuộc thi thiết kế của sinh viên kiến trúc có tầm ảnh hưởng và uy tín nhất được đánh giá bởi Viện Kiến trúc sư quốc gia, nếu có thể lấy giải thì đối với thí sinh dự thi sau đó dù là cử đi học nghiên cứu, xuất ngoại hay tìm việc làm đều rất có lợi. Vì để đảm bảo dành được giải thưởng, T đại yêu cầu chỉ có sinh viên từ năm ba trở lên mới được tham gia, mà thực tế là bọn sinh viên năm ba vừa nghe đến kiểu thi đấu như vầy hơn phân nửa là bỏ chạy, sinh viên năm thứ năm ở thời điểm chuẩn bị tốt nghiệp đều bận rộn vì tiền đồ, số người bôn ba dự thi cũng không nhiều, quân chủ lực thật sự trong sự kiện này chính là sinh viên năm người trong ký túc của Sầm Tư Kỳ sau khi nhập học lại ngày hôm sau liền nói tới chuyện này, năm ngoái lúc năm ba chỉ có Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa đăng ký tham gia, kết quả đương nhiên là không đạt được giải gì, năm nay cả hai đều dự định sẽ tái chiến, hơn nữa cũng kỳ vọng lần này sẽ có thu hoạch, còn Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương, biết mình có bao nhiêu khả năng, căn bản là không tính tham gia chuyện náo nhiệt một năm, ngoại trừ Sầm Tư Kỳ ba người còn lại đều béo lên không ít, đặc biệt là Ngụy Đông, vốn người đã to giờ còn có xu thế phát triển lên gần trăm ký, Lưu Hướng Dương vuốt cái bụng có vẻ vừa thêm một lớp mỡ của gã, cười hì hì nói “Chỗ thịt này có thể cắt ra để làm vài ký tép mỡ ha.”“Lăn ra chỗ khác!” Ngụy Đông thẹn quá hoá giận mà hất bay móng vuốt y, “Anh đây là hóa bi phẫn thành thức ăn, để xoá bỏ bóng tối thất tình, cậu thì biết cái gì!”“Gớm, nói giống như cậu không thất tình thì sẽ không mập vậy đó.”Trải qua kỳ nghỉ đông, Ngụy Đông giống như thật sự đã thoát khỏi thất tình mù mịt, hí ha hí hửng kể mấy chuyện thú vị khi ăn tết ở quê, còn mang không ít đặc sản địa phương lên chia cho ba người còn lại trong phòng ăn. So với Ngụy Đông là hán tử dũng cảm vùng Đông Bắc, đến từ vùng sông nước Giang Nam Thẩm Chi Hòa có vẻ ngại ngùng hơn nhiều, cậu ta cũng mang lên kha khá đặc sản quê nhà, mỉm cười như đại gia mà phân lúc Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương còn bận chọc ghẹo lẫn nhau, Sầm Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi chuyện Thẩm Chi Hòa “Cậu tính một mình dự thi sao?”Thẩm Chi Hòa gật đầu “Phần là không tìm được người, hay là… hai người chúng ta thi chung?”Quy tắc tranh tài là cá nhân hoặc theo nhóm đều được, nhưng không được vượt quá năm người, năm ngoái bọn họ đánh bậy đánh bạ tự mình thi đấu, trên thực tế rất có hạn chế, nhiều người hợp tác với nhau sẽ tiếp thu được nhiều ý kiến cũng dễ dàng thu được thành tích hơn, giáo sư thường hay đề xuất bọn họ lựa chọn thi theo nhóm, đương nhiên tiên quyết phải là cộng sự hợp nhau, nếu người này không phục người kia rồi chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nhặng xị, vậy thì làm việc nhóm còn ý nghĩa gì Tư Kỳ chính là có ý này, lập tức cười đáp ứng “Được nha.”Lúc trước ở thư viện xem tập tác phẩm của Thẩm Chi Hòa cậu liền nảy lên ý nghĩ này, còn đang lo lắng Thẩm Chi Hòa đã quen làm việc một mình sẽ không muốn, giờ cậu ta đã chủ động đề nghị, thì còn gì tốt hơn nữa, Sầm Tư Kỳ cười tủm tỉm đưa tay ra “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”Buổi chiều mấy ngày sau, một lão giáo sư trong khoa với Sầm Tư Kỳ có quan hệ không tệ gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu tới văn phòng một chuyến, Sầm Tư Kỳ liền đi qua, sau khi vào cửa ngồi xuống giáo sư đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu chuyện thi đấu chuẩn bị thế nào rồi, Sầm Tư Kỳ thành thật trả lời “Tài liệu đăng ký dự thi đều chuẩn bị tốt rồi ạ, ngày mai sẽ nộp phiếu đăng ký dự thi.”“Đối với chủ đề lần này có lòng tin không?”Chủ đề của cuộc thi thiết kế lần này là “Kiến trúc và linh hồn”, chủ đề khá là quy cũ, muốn làm ra tác phẩm tốt cũng không dễ dàng, mới bắt đầu đăng ký dự thi, kể cả Sầm Tư Kỳ hay Thẩm Chi Hòa vẫn chưa có được ý tưởng gì cụ thể, nhưng cũng không vội.“Em sẽ cố gắng hết sức, hy vọng có thể làm ra tác phẩm chính mình vừa lòng.”“Có lòng tin là được,” lão giáo sư gật đầu, “Gọi em tới đây chủ yếu là có chuyện muốn nói với em, em có biết sinh viên năm thứ 5 Tống Nghiêm Minh không? Trò ấy đưa đề nghị muốn cùng em tham dự, em cảm thấy thế nào?”Sầm Tư Kỳ hơi sửng sờ, nếu không phải lão giáo sư nhắc đến có khi cậu còn quên luôn chuyện trước đây từng gặp Tống Nghiêm Minh một lần, Tống Nghiêm Minh sẽ chủ động mời cậu cùng anh ta hợp tác, nói thật cậu có chút không tin được, nhiều hơn chính là không Nghiêm Minh là sinh viên thuộc cấp độ học thần mười năm chưa chắc có một, ở năm ba anh ta lần đầu tham gia thi đấu đã lấy về thứ tự, năm trước thì trực tiếp lấy luôn giải cao nhất, còn ở Giải thi đấu quốc tế lại tiếp tục ẫm giải nhất, nhóm đàn em đều suy đoán năm nay anh ta đã là sinh viên năm 5 sẽ không tham gia tranh tài nữa, như vậy vẫn còn chừa đường sống cho anh em, không nghĩ rằng năm nay anh ta chẳng những tham gia, còn phá vỡ thói quen đơn độc trong quá khứ, chủ động đưa đề nghị hợp tác với người nhỏ hơn anh ta một tuổi Sầm Tư Kỳ.“Biết cũng có biết… Nhưng anh ta vì sao lại chọn em? Tống học trưởng một mình dự thi hẳn cũng không thanh vấn đề gì?” Sầm Tư Kỳ được chuyện tốt bất ngờ từ trên trời rơi xuống này làm choáng váng đầu óc, cứ cảm thấy việc này có gì đó kỳ lạ.“Trò ấy giờ đã năm thứ 5, dẫn đàn em khoá dưới là phải, hơn nữa trò ấy giờ đang bận vội vàng xây dựng văn phòng kiến trúc riêng, không có nhiều thời gian, vẫn lấy em là chính, trò ấy ở ngoài vừa hỗ trợ vừa đóng góp ý kiến cho em, mà chọn em thì có làm sao, ở năm 4 thành tích của em không phải tốt nhất thì cũng đứng hàng đầu, hơn nữa em so với người khác vừa kiên định lại không nóng nảy, là yếu tố rất tốt để có thể nghiêm túc đi theo đuổi con đường thiết kế, nếu là ta ta cũng chọn em.”Trong lòng Sầm Tư Kỳ biết lão giáo sư là đang cổ vũ cậu, nhưng vấn đề là cậu và Tống Nghiêm Minh căn bản không thân, anh ta không lo lắng cho mình lỡ cậu không chịu được thử thách sẽ kéo anh ta thụt lùi về sau à?“Nhưng em đã đồng ý với bạn cùng phòng là cùng cậu ấy dự thi…”“Có vấn đề gì đâu, chính em nói với Tống Nghiêm Minh một tiếng là được, các em có thể lập nhóm ba người cùng tham gia.”Từ chỗ lão giáo sư đi ra không bao lâu, Sầm Tư Kỳ liền nhận được tin nhắn Tống Nghiêm Minh gửi tới, cũng không biết anh ta hỏi từ ai mà có số điện thoại cậu “Xin chào, tôi là Tống Nghiêm Minh, còn nhớ chứ? Giáo sư Lâm hẳn là đã nói với cậu rồi đi, về việc lập đội dự thi, bây giờ có thời gian hay không? Tôi ở quán cà phê phía cửa đông chờ cậu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”Sầm Tư Kỳ do dự một lát rồi trực tiếp đi đến, kể cả đồng ý hay không đồng ý, cũng vẫn phải gặp mặt nói cho rõ Nghiêm Minh an vị ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất trong quán cà phê chờ cậu, nhìn thấy Sầm Tư Kỳ đi vào liền đứng lên, rất lịch sự làm động tác mời, ý bảo cậu vào chỗ Tư Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi ngồi xuống, Tống Nghiêm Minh gọi phục vụ tới đưa cho cậu menu, sau khi cà phê được mang ra mới vào đề tài chính, anh ta cười nói “Hy vọng quyết định tự tiện của tôi không làm cậu thấy đường đột, cậu cảm thấy được chứ? Chúng ta cùng nhau dự thi?Trước mặt là nam sinh cao lớn văn nhã, trên sóng mũi đỡ mắt kính, đôi mắt lại rất sáng ngời, bộ dáng cười rộ lên mang gió xuân ôn hòa, lần trước không nhìn kỹ hiện tại mới phát hiện anh ta trông rất khá, chẳng trách nghe nói có nhiều nữ sinh dưới khoá yêu thầm anh ta, Sầm Tư Kỳ suy nghĩ một chút, rồi hỏi “Anh vì sao lại muốn hợp tác với tôi?”“Tôi cảm thấy được là cậu không sai, tôi nghe giáo sư Lâm nói, thành tích của cậu rất tốt, vẽ cũng có thiên phú, nói thật tôi năm nay đã là năm thứ 5, tham gia hay không cuộc thi này kỳ thật không vấn đề gì, chính tôi cũng không quá muốn, nhưng trong khoa rất mong tôi tham gia, tôi mới nghĩ tới tìm thêm một người khác.”“Cho nên là anh chọn tôi?”“Giáo sư Lâm nói cậu là học trò tâm đắc của thầy ấy.”Anh ta nói vậy hoài nghi của Sầm Tư Kỳ cũng không còn, có lẽ là giáo sư Lâm đề cử cậu với Tống Nghiêm Minh, với cậu mà nói đây đúng là cơ hội rất tốt, cậu cũng không có lý do gì từ chối “Có thể thêm một người nữa không? Trước tôi có đồng ý với bạn cùng phòng lập nhóm thi cùng nhau rồi…”“Cái này không thành vấn đề,” lời Sầm Tư Kỳ còn chưa nói xong, Tống Nghiêm Minh đã gật đầu đồng ý, “Mấy người hợp tác cậu cứ quyết định, cậu cứ đưa dự tính chung, đến lúc đó để tên tôi ở cuối là được.”Không nghĩ tới Tống Nghiêm Minh lại dễ nói chuyện đến như vậy, Sầm Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cười nói “Vậy cảm ơn học trưởng, ly cà phê này để tôi mời?”Tống Nghiêm Minh giương cao khoé miệng “Được.”Uống hết cà phê Sầm Tư Kỳ có việc phải rời đi trước, trước khi đi bọn họ trao đổi Wechat, user trên Wechat của Sầm Tư Kỳ là tên ghép vần của cậu SIQI, avatar là mặt một con mèo hoa nhỏ đáng yêu, chia sẻ với bạn bè trong vòng kết nối phần lớn là ảnh chụp con mèo nhỏ này, Tống Nghiêm Minh lướt ngón tay, ý cười trên khoé miệng càng nhiều, thuận tay nhấn like cho bài đăng mới nhất của cậu. Nội Dung TruyệnNhà tù nóng bỏng Tổng giám đốc tha cho tôi đi kễ về một học sinh ưu tú, xuất sắc. vì trời đất xui khiến tạo nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ, thay đổi cả cuộc đời của cô... Đễ kiếm tiền chữa bệnh cho cha mẹ, cô không thể không ký một tờ hiệp ước, đáp ứng làm tình nhân của Phàm 1 bản hơp đồng tình nhân đầy đau khổ cũng từ tình một - Phàm Ngự "Ký nó, ngay lập tức có thể lấy tiền đi." Đoạn tình hai - "A, đừng. Đau quá, đi ra ngoài, mau đi ra." Hắn nhẫn tâm hung hăng tiến vào cơ thể cô, cả ngày lẫn đêm đều tình ba - Khi người yêu cũ của cô trở về, hắn lại trừng phạt cô, nhục mạ cô. "Quả nhiên, trong lòng cô có quỷ. Ở trên giường của Phàm Ngự tôi còn nghĩ tới người đàn ông khác, tôi muốn cô biết hậu quả đáng sợ mà cô phải nhận. Đừng mong phản bội tôi dù là trong tư tình bốn - Thì ra cô chỉ là một thế thân, bởi cô có khuôn mặt tương tự như người con gái kia. Đoạn tình năm - "Phá cái thai đi, cô cảm thấy mình xứng đáng mang thai con của tôi sao?" Đêm mưa, hắn ôm người con gái hắn yêu tàn nhẫn nói. Sáng sớm hôm sau, An Tuyết Thần nhìn vết máu tươi ở giữa hai chân mình, từ giây phút ấy tim cô đã chết. - Bản Hợp đồng chẵng khác nào 1 Nhà Tù của Cô. Sáng sớm bảy giờ, đoàn tàu dừng sát ở địa điểm nhóm ba người Sầm Tư Kỳ muốn đến lần này, thị trấn ở huyện nhỏ phía nam Huy Tỉnh, vừa xuống xe Tống Nghiêm Minh đã quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ đi thuê một chiếc xe của dân bản xứ, bàn được giá tốt, lên xe xuất tưởng sẽ cần chính mình đến nói vài câu nhưng thật ra cơ hội để Sầm Tư Kỳ nói nửa câu cũng không có, Tống Nghiêm Minh đã nói xong chuyện giá cả, nghe một câu đáp một câu với người bản xứ mà không có bất kỳ vấn đề gì, so với cậu là người trong tỉnh có quê gần bên còn giống người địa phương Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi anh “Anh sao lại biết tiếng địa phương ở đây vậy?”Tống Nghiêm Minh cười cười “Lúc trước ở đây tình nguyện trước sau ba tháng, học được từ dân địa phương.”Sầm Tư Kỳ im lặng, không hổ là học thần, ngắn ngủi có ba tháng đã có thể đem ngôn ngữ địa phương học được đến tám, chín phần, người bình thường bọn họ thật không làm lái xe rất hay nói, từ lúc bọn họ lên xe liền không ngừng tán gẫu với bọn họ về phong cảnh núi sông ở địa phương, nghe được bọn họ là ba sinh viên hàng thật giá thật của đại học lớn ở thành phố thì càng cao hứng, lại nói đến vợ con trong nhà, càu nhàu đứa con khó bảo không thích học hành sợ không thi đậu đại học về sau lại giống chú phải lái xe kiếm một đường Tống Nghiêm Minh đều cùng chú tài xế nói chuyện phiếm, Sầm Tư Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ góp vài câu, chỉ có Thẩm Chi Hòa vẫn luôn trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, có điều cậu ấy vẫn luôn không thích nói chuyện, hai người kia cũng không để trong giờ sau, bọn họ đến nơi, trước đây Tống Nghiêm Minh từng đi dạy học trong thôn. Tin tức họ đến trước đó được trưởng thôn biết được nên dẫn theo rất nhiều người dân đến đón tiếp, người ở đây thuần phác lại nhiệt tình, tuy rằng điều kiện sinh hoạt không tốt lắm, nhưng lại rất an nhàn, Tống Nghiêm Minh bị một đám trẻ nhỏ vây quanh luôn miệng gọi thầy ơi, anh cười tủm tỉm mà sờ đầu đứa này xoa xoa đứa kia, mang văn phòng phẩm và đồ ăn vặt đem tới phân cho bọn Tư Kỳ nhìn thấy nhịn không được cảm thán với Thẩm Chi Hòa “Tống học trưởng là người thật sự rất tốt nha, cậu xem người dân và bọn trẻ ở đây đều thích anh ấy như vậy.”Thẩm Chi Hòa nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, một lúc sau, ở thời điểm Sầm Tư Kỳ cho rằng cậu ấy sẽ không nói gì, cậu ấy lại đột nhiên hỏi “Cậu cảm thấy học trưởng rất tốt sao?”Sầm Tư Kỳ cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Chi Hòa, Thẩm Chi Hòa tránh đi ánh mắt cậu, Sầm Tư Kỳ không hiểu nói “Chẳng lẽ cậu cảm thấy anh ấy không tốt?”Không phải không tốt mà là quá trời tốt luôn…“Không có, học trưởng anh ấy rất tốt… Chẳng trách nhiều người đều thích anh ấy như vậy.”Thẩm Chi Hòa nói xong câu này thì không nói gì nữa, Sầm Tư Kỳ cũng không nghĩ nhiều, cậu cầm di động lên chụp ảnh, Tống Nghiêm Minh nói đúng, ở đây thật sự là cảnh non xanh nước biếc vô cùng đẹp, tuy rằng điều kiện sinh hoạt của người dân trong thôn không tốt, kết cấu nhà cửa cũng nhiều nguy cơ không an toàn, nhưng nhìn kỹ những ngôi nhà ở đây phần lớn lại có mấy chục thậm chí hơn trăm năm lịch sử, trường phái kiến trúc đặc thù kiểu cũ được giữ lại tương đối hoàn chỉnh, cho dù quê quán cậu là ở bên kia, thì mấy năm nay cũng đã bị phá bỏ tất cả và di dời cải tạo các công trình mới nên hoàn toàn thay đổi, rất khó để có thể nhìn thấy dấu vết lịch sử của một đời rồi một đời được bảo tồn thế này.“Linh hồn kiến trúc ở đây cần phải bao gồm hồn núi, hồn sông, linh hồn của chim chóc và vạn vật cây cỏ tự nhiên, cùng với, hồn người, linh hồn kiến trúc tốt nhất nên là thế này, là người và kiến trúc, thiên nhiên dung hòa làm một, người và kiến trúc sinh ra cộng tình, là tinh thần con người đi vào kiến trúc, con người cũng có thể từ kiến trúc mà thể nghiệm được tinh thần sung sướng và hạnh phúc, đây gọi là cảnh người hợp nhất.”Buổi tối ở nhà trưởng thôn, Tống Nghiêm Minh cùng hai học đệ chậm rãi mà lý giải một ít về chuyên môn, Thẩm Chi Hòa nghe rất chuyên chú, nhìn anh đăm đăm, nghiêm túc cùng anh thảo luận “Như vậy học trưởng cảm thấy thiết kế như thế nào mới có thể đem linh hồn kiến trúc thể hiện ra tốt nhất?”Tống Nghiêm Minh cười cười “Điều này phải dựa vào kiến trúc sư chính mình cảm nhận, chỉ có kiến trúc sư mới hiểu rõ anh ta muốn thông qua thiết kế để sắp xếp cảnh quan rốt cuộc là vì điều gì, thiết kế kiến trúc không phải đơn giản là xây dựng bản vẽ, kiến trúc sư giỏi có thể đi từ một chi tiết nhỏ nhất của địa phương, mỗi một đường cong, mỗi một kết cấu được vận dụng đều là từ suy nghĩ của anh ta đặt dưới ngòi bút của linh hồn kiến trúc. Cá nhân tôi là quan điểm lấy con người làm gốc, không thích hợp lại làm con người cảm thấy không thoải mái, không an toàn thì cho dù kiến trúc đó được thiết kế đẹp tới đâu cũng chỉ là hoa đẹp không trái, kiến trúc như vậy dưới góc nhìn của tôi là không có linh hồn, bởi vì nó không thể làm cho con người ở trong đó sinh ra cộng tình, kiến trúc sư cần phải tìm ra một điểm mà cả con người lẫn kiến trúc có thể giao nhau để sinh ra điểm cộng tình, có như vậy anh ta mới thật sự chân chính gieo linh hồn vào trong kiến trúc.”Tống học trưởng, anh nói cái gì dzợ? “Nhưng vẫn quá là trừu tượng,” Thẩm Chi Hòa lắc đầu, “Mỗi người đều có điểm cộng tình không giống nhau, e rằng kiến trúc sư cho rằng đây là điểm anh ta muốn, nhưng những người khác ở trong đó chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.”“Cho nên cần phải đi tìm một điểm cân bằng, ít nhất cái kiến trúc này là muốn cho đại đa số những người khác đều cùng cảm thấy sung sướng và thỏa mãn, nếu ngay từ đầu không biết nên tìm kiếm điểm này như thế nào, vậy thì nghe nhìn nhiều hơn, đi thực địa xem, giống như chúng ta hôm nay tới đây, cái này không chỉ là xem kiến trúc, mà còn xem cả về phong cảnh đất đai tự nhiên ở địa phương cùng văn hóa lịch sử, đặt mình ở trong đó để tìm kiếm ý tưởng về con người và tình cảm.”Thẩm Chi Hòa như suy tư, lại tiếp tục thỉnh giáo ở mặt khác vấn đề, chỉ cần nhắc đến tương quan nghề nghiệp, hủ nút kiệm lời ngày thường liền trở nên nói nhiều hơn, Tống Nghiêm Minh gần như rất vui vẻ vì có người cùng mình thảo luận, bọn họ cứ tôi nói anh đáp mà trao đổi quan điểm, Sầm Tư Kỳ ngược lại trở thành người ít nói, không phải cậu không hiểu những chuyện này, chỉ là không khí giữa Tống Nghiêm Minh và Thẩm Chi Hòa quá hài hòa, cậu sờ sờ cái mũi, cảm thấy hiện giờ mình không lên tiếng là đúng phải không?Buổi tối bọn họ ở lại trong nhà trưởng thôn, Tống Nghiêm Minh cùng con trai của trưởng thôn một phòng, Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa ở trong phòng cho khách, Thẩm Chi Hòa sau khi cùng Tống Nghiêm Minh thảo luận một buổi tối lúc trở về cậu ấy vẫn còn rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mang sổ ghi chú ra làm bút ký, Sầm Tư Kỳ cười đụng bờ vai cậu ấy, trêu ghẹo nói “Hiếm khi được xem cậu ở trước mặt học trưởng nói nhiều như vậy, cậu đối với anh ta sao vẫn cứ luôn thẹn thùng thế?”“Đâu có,” Thẩm Chi Hòa dời tầm mắt, ê a nói, “Học trưởng anh ấy rất giỏi, cùng với anh ấy có thể học được không ít thứ.”Sầm Tư Kỳ gật đầu “Đúng vậy, lần này chúng ta có thể cùng anh ta lập đội đúng là kiếm được món hời to.”Sau khi rửa mặt rồi lên giường, tối hôm qua trên xe lửa gần như không ngủ được Thẩm Chi Hòa hiện tại thật mau đã thiếp đi, Sầm Tư Kỳ vuốt điện thoại, buổi sáng sau khi xuống xe đã gửi một tin nhắn cho Hoắc Long Đình nói mình đã tới rồi nhưng bên kia đến giờ vẫn chưa có hồi âm, cậu do dự có nên hay không gửi thêm một tin nữa, giống như có tâm linh tương thông, màn hình di động bỗng hiện sáng lên “Gửi định vị của em qua tôi.”Tuy rằng không biết Hoắc Long Đình hỏi cái này làm gì, Sầm Tư Kỳ vẫn rất nghe lời mà đem định vị gửi Long Đình không có nhắn lại, một giờ sau, trong thời điểm Sầm Tư Kỳ mơ mơ màng màng muốn ngủ rồi, màn hình di động lần nữa sáng lên “Em ra cửa đi, ở hướng bờ sông.”Sầm Tư Kỳ kinh ngạc lập tức ngồi dậy, qua chút do dự ngắn ngủi cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Long Đình “Hoắc tiên sinh…”Âm thanh Hoắc Long Đình mang theo ý cười truyền đến “Không phải kêu em đi ra sao? Như nào không nghe lời rồi?”“Đi bờ sông?”“Ừm, em ra tới sẽ biết.”Sầm Tư Kỳ không hỏi nhiều nữa, tắt điện thoại vội vàng mặc quần áo, rón rén xuống giường, không đánh thức Thẩm Chi Hòa mà rời khỏi đi ra ngoài lại ở nhà chính đụng phải Tống Nghiêm Minh đi tiểu đêm, Tống Nghiêm Minh thấy cậu muốn ra ngoài, nghi hoặc hỏi cậu “Muộn như vậy cậu muốn đi đâu?”Sầm Tư Kỳ không được tự nhiên, lung tung nói bừa lý do “Có chút không ngủ được, muốn đi ra ngoài một chút.”“Tôi đi cùng với cậu.”“Không cần, anh đi ngủ đi, tôi một mình đi là được.”Tống Nghiêm Minh nghe vậy nhịn không được nhíu mày “Bên ngoài giờ đã tối, cậu nhất định muộn như vậy phải ra ngoài sao?”“Thật sự không có gì đâu,” Sầm Tư Kỳ cười cười, “Tôi là đàn ông con trai, còn sợ bị người khác dọa chạy sao? Lại nói trong núi này cũng không có sói có thể đem tôi tha đi.”Biết rõ là Tống Nghiêm Minh hoài nghi cậu cũng chỉ có thể căng da đầu mà nói dối, cuối cùng cậu cũng lừa được Tống Nghiêm Minh rồi ra cửa, một mạch chạy ra bờ sông phía sau sông này ban ngày là nơi náo nhiệt nhất trong thôn, bọn nhỏ rất thích chạy đến chỗ này chơi, sau khi trời tối liền vắng lạnh xuống, chỉ có ở nơi xa trong thôn nhà ai còn chưa ngủ mới sáng lên điểm đèn dầu nhờ vậy mang đến chút ánh Tư Kỳ càng chạy càng nhanh, cậu đã thấy được máy bay trực thăng đang ngừng ở bờ sông, đứng cạnh cửa cabin hút thuốc chờ cậu là Hoắc Long Đình, trong nháy mắt ấy, tim cậu đập như trống chầu, kích động đến muốn khóc thẳng một đường nhào đến trong lồng ngực Hoắc Long Đình, đây là việc mà trước đây Sầm Tư Kỳ sẽ không làm cũng không dám làm, Hoắc Long Đình ném tàn thuốc lấy chân dụi tắt, một tay đem cậu ôm hết vào thở cùng độ ấm quen thuộc của Hoắc Long Đình toàn bộ bao bọc lấy cậu, Sầm Tư Kỳ gần như chết đuối ở trong đó, hồi lâu sau, cậu mới nức nở nói “Hoắc tiên sinh sao ngài lại tới đây?”“Tôi tới em không vui sao? Hửm?”“Không có,” Sầm Tư Kỳ nhanh chóng lắc đầu, “Tôi rất vui, thật sự.”“Vui là được rồi.” Hoắc Long Đình một tay đem cậu ôm lên, ngồi trên trực thăng, “Đi theo tôi nào.” Năm tôi lớp năm, mẹ tôi ôm đề, cho vay tiền đánh bạc, vỡ nợ, bỏ trốn. Bà đón tôi đi học, mua tặng tôi đôi bông tai vàng tây rồi biệt tăm. Tôi không muốn drama hóa nhưng hôm đó đúng là ngày nổi giông và cơn mưa mùa hè xối xả, hòa cả vào nước mắt nước mũi tèm nhem của con bé sợ hãi, đứng chờ mẹ đón cả tiếng đồng hồ. Mẹ tôi đi không liên lạc đến 2 năm sau, cô tôi tai nạn, mất, mẹ mới quay về. Việc mẹ tôi rời đi ảnh hưởng tôi nhiều thứ nhưng ảnh hưởng nhất vẫn là trải nghiệm thăm gặp với bố. Sự cô độc, tủi hờn của tôi lúc đó có lẽ là đỉnh điểm mà tôi đã trải qua. Mẹ đi, số lần thăm gặp bố cũng thưa dần, đồ ăn cho bố cũng gói gọn lại cá khô và ruốc. Cả nhà sống vào lương hưu của bà tôi, nào đâu dám xa xỉ. Mẹ đi, 2-3 tháng tôi mới được dì, được bác dẫn đi thăm bố. Có lần đi xe máy, có lần đi ô tô nhưng tuyệt nhiên không lần nào tôi háo hức như cũ. Tôi vẫn bị sai vặt đi mua Thăng Long nhưng không cần thay mẹ đi đăng ký qua trưa hay qua đêm nữa. Dì tôi, bác tôi đều bận, sắp xếp được thăm bố một buổi là tốt lắm đi, nhà tôi cũng đìu hiu hơn. Tôi chỉ biết học, lâu lâu ngó xuống gầm giường xem có cái xác nào của mẹ xuất hiện, lâu lâu bấm máy bàn vào số mẹ với hi vọng nghe tiếng mẹ đáp lại. Hồi đó, học ở huyện, đâu biết gì tiếng Anh, thế mà gọi mẹ nhiều quá, tôi thuộc luôn câu "The number you have dialed is not available, please try again later. Tút tút tút." Nhưng hồi mẹ đi, nhà tôi đã có điện thoại, tôi có thể kết nối với bố qua điện thoại bàn trại giam, mỗi lần 15 phút. Thế cũng đi, mỗi lần thăm bố, nhà tôi đều ca bài ca dạy dỗ, dạy đời, than trách, tôi chẳng biết làm gì ngoài ôm bố khóc rồi lại chạy đi chơi. Trong nhà thăm gặp có một phòng nhỏ xíu ở gần vườn - là nơi ở của một phạm nhân đặc biệt. Tôi đã gặp 2 chủ nhân của phòng nhỏ đó. Một chú án chung thân, một chú vẫn là án chung thân. Đúng vậy, phòng nhỏ đó dành cho tù nhân chung thân ở lâu, cải tạo tốt hoặc có tiền, có quyền được gần hơn với thế giới loài người. Các chú ở đó nhiệm vụ chính là đẩy xe lương thực từ căng tin vào phòng giam, quét dọn sân, phòng ốc và làm các việc lặt vặt khác. Chú đầu tiên nuôi 1 cặp thỏ trắng xinh xắn và thích nghe đài. Chú thứ 2 thì luôn cho tôi bánh chocopie và dạy tôi tiếng Anh đến giờ vẫn không nhớ vì sao tôi lại học tiếng Anh cùng chú. Có một lần, hết giờ thăm gặp, bố về phòng nhưng nhớ quá, tôi cứ mon men đi theo phía sau, vào tận sâu khuôn viên rộng rãi, nhiều cây cối, qua phòng giặt thì bị phát hiện. Chú cán bộ thấy tôi và quát đuổi ra ngoài. Bố tôi vừa thương vừa buồn cười cho con gái rượu mà xuề xòa Thôi, cháu còn nhỏ, nhờ ông dẫn cháu ra ngoài hộ ạ. Trại khác thế nào không biết chứ trại bố tôi, cứ là phạm sẽ xưng cháu, gọi ông với cán bộ. Một dạ, hai vâng cun cút dù cán bộ tuổi đáng bậc con của đi, những năm sau bố tôi tuy vẫn cải tạo tốt nhưng phá cũng không ít. Bố ở trong nhưng chuyện gì ở ngoài cũng biết. Duy có chuyện con gái đến tuổi dậy thì, phải mặc áo ngực, phải dùng băng vệ sinh, thì bố tôi chẳng hay. Có lần thấy tôi mặc áo ngực thắt dây ở cổ, bố tôi đã òa lên mà khóc Trời ơi, tau đi lâu a ri rồi à, con đít bông của tau hấn lớn rồi đây này tôi biết, cùng trại bố tôi là chú K và vài chú khác, cũng ra tù vào tội. Chú K như trùm mafia, như con nhà tù, đi mấy chục năm mà về xây nhà, mua xe, ai không biết cứ tưởng chú đi xuất khẩu lao động. Bố kể, ngoài xã hội thế nào thì trong tù cũng vậy, chỉ là nền kinh tế lạm phát hơi căng mà thôi. Chú K giỏi nắm bắt cơ hội, kinh doanh được, thu được tiền từ những phạm vẫn hay cuộn những tờ pô-li-me nhét hậu môn. Chú còn chân trong, chân ngoài, mở rộng mạng lưới theo cách này, cách nọ rồi phất lên. Đầu tiên là tự nuôi thân không cần gia đình thăm gặp, sau đó là nuôi lại gia đình. Chú K và các chú khác ra tù rồi lại vào tù, đem tin đồn mẹ tôi bỏ trốn cùng người đàn ông khác rỉ lại bố tôi. Hoặc theo cách nào đó, bố tôi biết được. Bố uất hận, hay gây sự với người khác, đập phá tận 2 cái ti vi, lén mua rượu và cả thứ gì đó để dùng giải trại không được dùng tiền, đồ nhọn, sắc, đồ tạo lửa,... nhưng bố tôi luôn có cách để dùng được. Đồ nhọn sắc có thể mài, đồ tạo lửa cũng vậy. Bố tôi thậm chí còn hâm nóng đồ ăn bằng cách đốt bao ni-lông nhặt được lúc đi làm cơ mà. Bộ bí kíp sinh tồn nhà tù của bố tôi, phải nói không phải là dạng vừa tù thời đó, anh em thích nhất là cày phim truyền hình kiếm hiệp, đọc Kim Dung. Gần đây, tôi còn có dịp đi mua hộ anh một đứa bạn - án tử hình vài bộ tiểu thuyết Tiếu Ngạo, Ỷ Thiên,... Mua rồi mới biết, có cả một đường dây sưu tầm sách cũ, đem cho anh em phạm dùng dần. Người bán hàng thấy tôi đọc tên sách là nhận ra ngày mua cho ai. Anh không dùng tài khoản ngân hàng nhưng thuộc rất rõ các đầu mối chuyển sách ở mọi trại giam Nam Bắc. Anh bảo Cứ đọc hết chừng này là đến ngày xử. Xử rồi truyện lại được chuyển qua đây. Tôi lại phục vụ các anh em năm tháng đó, nhà tôi, qua một chú cán bộ quen luôn nhận được tin không hay về bố nhưng thật may, những năm cuối nên chuyện cũng trôi nhanh. Năm tôi học lớp 10, đỗ chuyên của tỉnh thì cắp sách xuống thành phố học. Bố tôi mãn hạn ngay sau đó một năm. Từ thành phố xuống trại thì xa nhưng sau khi mãn hạn bố tôi phải ở tại một trại phục hồi nhân phẩm cỡ một tháng. May mắn là khu đó gần thành phố nên bác đưa tôi đi thăm. So với nhà giam thì nơi đó xập xệ và bé hơn hẳn. Tôi không có nhiều ký ức lắm. Phần càng lớn càng xa cách bố, càng ngại ngùng. Phần vì tôi cũng chỉ xuống gặp đưa bố ít kẹo lạc, keo cu đơ rồi đi ngay trong buổi sáng. Trong những năm bố đi tù, tôi nhớ nhiều hơn về 2 lần bố ốm nặng. Bố tôi bị hỏng phổi nặng nề, lại nhiễm HIV nên sức khỏe rất yếu. Bố phải đến khu phạm nhân tại một bệnh viện địa phương điều trị. Đợt đó, mẹ vẫn ở nhà. Mẹ chăm bố tận tụy, cơm nước đầy đủ, chỉ cầu cho bố chóng vượt qua. Thầy bói bảo bố tôi không qua khỏi nhưng rồi bố cũng lành bệnh và về trại giam. Cùng phòng với bố tôi là một ông lão 70 tuổi, con cái quá xa để có thể chăm bệnh. Ông bị tai biến, chậm chạp, hay cáu gắt nhưng rất đáng thương. Ông luôn khóc, kêu trời vào mỗi tối. Điểm chung của ông và bố tôi ngoài là phạm nhân còn là sự căm ghét với công an. Những lúc tôi kể ước mơ muốn mặc quân phục, bố tôi và ông đều bảo tôi mơ mộng và làm nghề gì không làm lại chọn làm cái nghề thiên hạ chửi. Học kỳ 1 lớp 11, bố tôi mãn hạn tù, được phát tiền để đi xe về nhà. Lần đầu học cách đội mũ bảo hiểm đi xe máy, lần đầu học dùng cục gạch nokia, lần đầu học dùng smartphone, lần đầu bán đất để trải nghiệm cần, cỏ, ke, đá - những thứ cao cấp hơn thời bố còn có CMND rất nhiều. Bố có rất nhiều lần đầu nhưng không thể lần đầu hào hứng gọi Con gái yêu ơi, bố về rồi nữa. Tôi đã xa nhà, xa bố, xa cả những ký ức gắn liền với nhà tù, xa cả buổi sáng Chủ nhật, lần đầu làm quen lại bố hôm đó quá nhiều đây mấy năm, mỗi lần nhắc đến 2 từ "đi tù" tôi đều thấy mặc cảm và hết sức khó chịu. Cái cảm giác vừa tủi nhục, vừa oan ức, vừa đau đớn giống như lúc phi tần trong sạch nhất bị giá họa tội thông dâm bonus cảm giác bị dịch hạch nên hoàng đế đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi Mình chẳng làm gì sai cũng không mắc bệnh lây nhiễm gì. Tại sao mình phải chịu đựng những điều đó?Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi đã bình an mỗi lúc nghĩ về tuổi thơ gắn chặt với nhà tù lẫn trại giam phục hồi nhân phẩm, tôi như được thôi thúc để kể về đời sống nhà tù mà tôi được chứng kiến. Tôi không biết tôi làm điều này thực sự vì lý do gì nhưng tôi nghĩ có thể ai đó sẽ cảm thấy được đồng cảm, có thể ai đó sẽ hiểu biết hơn, có thể ai đó sẽ có cảm hứng hơn cho một cuốn sách hay podcast nào đó. Và thay vì những hình ảnh, thông tin trên mạng, có lẽ tôi nên kể chuyện - câu chuyện mà tôi đã mang suốt những năm tháng cũ.

đi tù truyện full