" Đầu tiên, để có thể biểu diễn một từ bằng một vector, ta sẽ sử dụng mô hình đã được luyện sẵn (pretrained model). Ở đây ta sẽ dùng mô hình tiếng Việt trong fasttext, bộ biểu diễn từ cho 157 ngôn ngữ do Facebook AI Research Lab thực hiện (nguồn: \n
m3wE. Part 10 " Ta đói"- ta viết lên tờ giấy đưa ra cho Kha xem, mặt xịu xuống Kha cười rồi rồi nói- Để thần đi lấy thức ăn cho ngườiRồi đi mất. Ta ra vườn ngồi chơi với tiểu Bạch, khẽ vuốt v3 bộ lông trắng mượt của nó. Bỗng tiểu Lam kêu lên- Hoàng thượng, An La cùng một số người lạ đi tới Ta vừa ngẩng mặt lên đã thấy một vật mềm mại tiếp cận môi ta. Ta khẽ đẩy hắn ra, viết lên tờ giấy" Ngươi muốn bị treo ngược lên cây hả??"Một thiếu nữ mặc váy xanh nước biển khúc khích cười, quay ra nói với Hoàng Thần - Muội ấy vẫn như vậy. Hắn gật đầu rồi quay sang nói với ta- Ly, nàng đã biết được quá khứ, giờ nàng phải gặp các huynh đệ, tỉ muội của nàng và hắn chỉ vào thiếu nữ màu xanh nước biển- Đây là Thuỷ Linh, tỉ ấy là đại tỉ của chúng ta. Tỉ điều khiển nước đóThuỷ Linh dong dỏng cao, dáng người lại rất cân đối, nước da trắng ngần làm nổi bật cả chiếc váy màu xanh nước biển. Mái tóc ngắn ngang vai cá tính. Ánh mắt dịu dàng, đen láy nhìn viết lên giấy " Rất vui được gặp tỉ" Một trang thanh niên đi tới ta, khẽ cúi xuống đặt lên má ta một nụ hôn nhẹ. Ta sững người nhìn anh ta, còn Hoàng Thần thì nhìn anh ta trừng trừng hỏi- Đệ muốn gì Thổ Tinh?? Lâu rồi chưa thử ăn đấm phải không?? - Đệ xin lỗi, xin lỗi mà - anh ta khe lùi lại rồi cười với ta- Thổ Tinh, đệ kém tỉ một tuổi. Điều khiển đất. Đệ ấy cao hơn ta, nhưng thấp hơn Hoàng Thần một chút, khuôn mặt baby rất đáng yêu, làn da hơi nâu hợp với bộ đồ nâu đệ đang mặc. Ta giơ tay khẽ vuốt lên mái tóc nâu mượt mà ấy rồi khẽ chẳng hiểu Hoàng Thần bị làm sao nữa, hắn tự dưng xông ra giữa ta và tiểu Thổ, mắt hằn lên sự giận dỗi, ta bĩu môi quay đi. " Ghét, ta mới vuốt tóc tiểu đệ của ta thôi mà, việc gì phải thế?" - Huynh làm tỉ ấy dỗi kìa- Thổ Tinh cười cười huých nhẹ vào người Hoàng Thần. Hắn nhún nam thanh niên khác cúi người trước ta, trên người anh ta mặc áo trắng muốt. Mái tóc dài được cột cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, trông thật lực lưỡng. Anh ta nói- Đệ là Kim Quân. Thuộc dòng họ Kim. Ta viết lên giấy " Đệ lúc nào cũng lạnh lùng như vậy à?" Rồi giơ lên cho Kim Quân xem, đệ nhìn rồi cũng lơ đễnh mặc kệ. Một cô gái mặc đồ màu nâu sẫm hơn so với của Thổ Tinh, với mái tóc nâu dài xoã xuốn đất, bước tới, khẽ cầm tay ta- Tỉ đừng để ý tới huynh ấy, huynh ấy lúc nào cũng vậy. Muội là Mộc Anh. Thuộc dòng dõi nhà Mộc. Phép thuật của tỉ với muội gần giống nhau, nhưng muội chỉ có thể điều khiển gỗ cười với tiểu muội dễ thương, cô bé thực sự rất dễ thương ấy. Ta viết vào tờ giấy, rồi dúi vào túi của Kim Quân, khẽ vuốt mặt tiểu đệ ấy. Hoả An La tới trước mặt ta rồi quì xuống trước- Muội xin lỗi vì đã thất lễ với tỉ. Xin tỉ hãy trừng phạt muộiTa vội vàng đỡ muội ấy dậy viết nhanh lên giấy " Không sao. Muội dành rất nhiều tình cảm cho ta nên mới làm thế cơ mà. " Rồi ôm chặt muội ấy. Hoàng Thần lặng nhìn ta, vẻ mặt hài lòng xuất hiện trên gương mặt, chợt nhớ ra việc gì đó, hắn lên tiếng- Các huynh tỉ muội, chúng ta cần phải bàn nhau một việc- thấy Kha bê đồ ăn tới, hắn lên tiếng- cả Kha nữa, hay đi theo ta." Ta cũng muốn đi"- ta viết lên giấy- Không được... À! Nàng có thể lên thiết triều hộ ta ! Nàng là hoàng hậu mà phải không??Ta gật gật đầu " sắp có thứ để nghịch rồi" rồi mỉm cười với hắn. Leo lên Tiểu Bạch, ta khẽ vỗ vỗ vào mình Tiểu Bạch. Hiểu ý, tiểu Bạch lao đi. /Hoàng Thần Nàng không nói được sao thiết triều đây trời==. Ân Ly để xem hohoho/********************Ta chỉnh lại đầu tóc rồi bước vào Triều, không ai có ở đấy cả, mọi người đi họp với Hoàng Thần hết thích thú nhìn quanh. A! Gì kia?? Ta phải xem mới được. Ta lao ra đấy sờ vào một chút, động vào một chút. Chán rồi! Ta lại chạy ra chỗ kia một chút. A hay vậy. Ta phải nghịch vui mới được!Nghịch nghịch một hồi ta mệt nhoài. Oáp... Ta buồn ngủ quá! Tiến về phía ghế có chạm khắc hình con rồng vàng. Ta ngồi xuống " Ôi mềm quá!" Xoa xoa nhẹ lên mặt vải đó. Rồi co chân lên đó, mắt ta từ từ nhắm lại.****************Thấy cận thần bàn tán xôn xao khi vào triều, hắn cùng các tỉ muội và đệ đi vào với uy thái trang nghiêm. Hắn bước lên trước ngỡ ngàng nhìn quanh. Gì đây?? Sao tất cả lộn xộn như vừa có trộm thế này?? Mọi thứ rơi lung tung hết raCác tỉ muội và đệ cũng ngỡ ngàng không kém há hốc mồm nhìn quanh. Hoàng Thần lắc đầu - Ôi triều đình của ta!Hắn nhìn lên ghế hắn thường ngồi với chạm khắc rồng tinh xảo ấy, nàng nằm đó , co người lại như một đứa bé, khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn núp sau sợi tóc loà xoà trước mặt. Nàng như con búp bê nhỏ, mỏng manh mà cũng thật mạnh quyết phải bảo vệ nàng, không thể để chuyện xảy ra như năm đấy Thần lên bế nàng, hắn không hề biết, có 2 đôi mắt nữa cũng dõi theo nàng...
Part 15 1/2~ Lễ hội mùa đông~ Màn đêm buông xuống nhẹ nhàng như một bông tuyết, ánh đèn lồ ng dần dần được thắp lên, cả cung điện bừng sáng ánh đen lung linh. Tuyết khẽ vẩy tay, từng bông tuyết nhẹ nhàng buông xuống, khung cảnh thật đẹp. Lễ hội mùa đông là lễ hội tạm biệt năm cũ, ăn mừng mùa đông ấp ủ hạt mâm mùa xuân, và mừng mùa xuân sắp khí khá lạnh, Thuỷ Linh, Mộc Anh chọn cho ta một một chiếc váy xanh lam dài thướt tha, cổ chữ V chẻ hơi sâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài màu trắng. Mái tóc dài thường được tết chéo được Mộc Anh vấn cao lên, lộ rõ cái cổ trắng ngần, rồi muội ấy trang điểm nhẹ cho ta, xoa nhẹ vào người ta hương hoa ly. Hoàng Thần gõ cửa rồi bước vào phòng, ta nhìn hắn, hắn mặc long bào như thường ngày, có điều, sao hắn lại đẹp trai hơn thường ngày nhỉ?? Ta đỏ mặt quay Thần nhìn ta, hắn sững người lại, mỉm cười tiến gần lại ta. Ta ngu ngơ hỏi- Mi nhìn gì ghê vậy?? Mặt ta dính nhọ hả??Hắn cười cười rồi quay đi. Trong thâm tâm, nhịp tim hắn đập nhanh hơn thường ngày, nàng thật đẹp! Trong triều, hắn đã gặp nhiều cô gái đẹp hơn nàng, những cô gái đó tuy đẹp hơn nhưng nàng tinh khiết, trong trắng, không hề lả lướt, kín đáo, trẻ con và thật đáng yêu. Hắn bước ra ngoài, quay vao chìa tay về phía nàng- Đi nàoTa nhìn hắn cười, đưa tay mình đặt lên tay hắn, giờ ta mới để ý, tay hắn thật to, ấm áp, nắm chặt lấy a như thể sợ ta bay mất vậy. Rồi kéo chân váy, đi về phía hắn. Ta quay lại gọi- Thuỷ Linh, Mộc Anh, hai người đi không? Thuỷ Linh nhún váy- Tỉ sẽ tới sau Mộc Anh cười với ta- Tỉ đi trước với hoàng thượng, muội đi sau với Thổ cười e lệ với ta. Ta gật đầu, đi với Hoàng Thần, ta nghiêng đầu hỏi hắn- Thổ Tinh với Mộc Linh là...Hắn cắt đứt lời ta- Đúng đó, họ đã đính ước với nhau, dân cũng có tình quay sang Hoàng Thần - Nè, dự xong mấy nghi lễ, ta đi chơi được không?Hắn nhéo mũi ta- Nàng là hoàng hậu mà. Ta phụng phịuHoàng hậu ư?? Thì sao chứ?? Hoàng hậu không được vui chơi à?? Ta mới trở lại được thân xác mấy chục năm thôi mà ... Đương kim hoàng thượng ư?? Ta không quan tâm. Mặc dù ta với hắn quen nhau từ bé... Gọi là gì nhỉ?? Thanh thanh trúc trúc gì đó Hoàng Thần - là thanh mai trúc mã đó ==Kệ muốn chơi muốn chơi cơ Hắn lắc đầu ngao ngán- Ta mà cho nàng chơi, chắc nàng làm nổ tung cả cái cung điện này làm mặt cún con, năn nỉ hắn- Đi mà. Ta không làm nổ tung cả cái cung điện này đâu. Nhé?Hắn đau khổ gật đầu- Thôi thôi được rồiTa reo lên sung sướng. Gì chứ bộ mặt cún con thì ai mà từ chối được. Hắn đưa ta ra ghế ngồi cạnh cận vệ hô- HOÀNG THƯỢNG VÀ HOÀNG HẬU GIÁ dân khắp vương quốc tập trung trong sân cung điện đứng dậy, quì xuống chào ta và hắn. Hắn dõng dạc- Các khanh miễn lễMọi người đứng dậy vỗ tay, ta ngồi xuống nhìn hắn, Hoàng Thần nói tiếp- Lễ hội năm nay chúng ta vui mừng vì tân nương của ta Lâm Ân Ly. Hãy nâng cốc vì tình yêu của chúng khẽ nhéo hắn một cái, nghiến răng thì thầm- Mi muốn chết hả? Nói gì vậy, xong ta cũng đứng dậy cười, nâng cốc- Hôm nay mọi người hãy thật vui vẻ nhé Thần dân vỗ tay hoan hô. Ta khoác tay Hoàng Thần, một tay cầm li rượu đi xuống cụm li. Đầu tiên là bàn của Hoàng thái hậu, rồi đến bàn của dòng họ Lâm nhà ta, rồi các tể tướng Thuỷ Hoả Thổ Mộc Kim, rồi tể tướng các mùa,....Tiếng nhạc du dương vang lên nhẹ nhàng, Hoàng Thần cúi xuống mời ta ra khiêu vũ. Đặt tay lên tay Hoàng Thần, ta di chuyển theo bước chân hắn. Hắn thì thầm- Hôm nay nàng đẹp lắm đóTa cười, rồi nói lại- Ta sao đẹp bằng mấy cung nữ của ngươi đượcHắn nhìn sâu vào mắt ta - Nhưng trong lòng ta chỉ có nàng, nàng biết màKim Quân tiến đến, chìa tay ra- Hoàng thượng, người có thể cho ta đặc ân nhảy với hoàng hậu một bản được không??Hoàng Thần nắm chặt tay ta, nhưng rồi cũng đưa tay ta cho Kim Quân. Ta cười rồi vẫy Hoàng Thần. Hắn quay đi- Đồ ngốc. Ánh mắt ấy của Kim thiếu gia...là nàng không biết thật hay cố tình không biết...Khó chịu, hắn bỏ đi tiếp khách. Hắn không thích nhường nàng cho bất kì ai khác. Nhưng nàng cũng trẻ con, chắc nàng không để tay ta vào tay Kim đệ, ta nhìn Kim đệ, mắt long lanh nhìn đệ ấy. Kim Quân đỏ mặt rồi quay đi. Ta cười- Khi đỏ mặt, trông đệ rất dễ thương đấy biết không? Sao đệ cứ lạnh lùng làm gì, ta không thích đâu. Kim Quân nhìn ta, nói- Ừ, đệ biết rồi. Nhảy được một lúc, ta kêu mệt, Kim Quân đưa ta ra ghế ngồi. Tháo đôi giày bệt thít chặt vào chân, ta nhăn mặt vì đau chân. Kim Quân cúi xuống vén nhẹ váy ta lên, nâng đôi chân ta rồi xoa nhẹ, đệ hỏi- Tỉ đau lắm không?? Ta gọi ngự y nhé?Ta lắc đầu- Không đau lắm đâu. Không cần ngự y. Dàn nhạc tươi vui hơn, nhộn nhịp, từng đôi từng đôi một khẽ xoay trong nhạc. Ta lắc lư theo điệu nhạc. Kim thiếu gia nhìn ta chăm chú...Ta đứng dậy, tiến ra giữa sân, xoay theo điệu nhạc, lắc lư người rồi xoay, ta tự tạo vũ điệu của riêng mìnhMọi người nhìn ta chăm chú rồi ồ lên thích thú, hưởng ứng...Trong hàng ngàn ánh mắt nhìn ta, ta không hề biết, có 3 con người đắm chìm trong điệu nhảy của ta...
Part 13Hôm nay cẩu hoàng thượng đưa ta lên triều thiết triều cùng hắn. Ta không chịu đi vì thiết triều buồn ngủ lắm á. Thế lằ hắn vác ta lên vai. VÁC ĐẤY. Hắn nhấc bổng ta lên và vác ta lên vai vào triều mặc cho ta giãy giụa linh tinh trên vai hắn. Trong lúc hắn đang xem vài giấy tờ sổ sách gì đó thì ta chạy loăng quăng, nghịch nghịch cái này một chút, ngó ngó cái kia một bỗng nghe thấy giọng hắn- Mùa đông sắp đến rồi. Các khanh có ý kiến gì để bảo vệ mùa màng cho thần dân không?Ngọc quốc là một đất nước phồn thịnh, nhân dân luôn được sống no đủ, ta chưa thấy cảnh thiếu thốn bao giờ ở đây. Mùa đông có lẽ sẽ rất khắc nghiệt vì cây cối héo khô... Cây cối...- Thưa Hoàng thượng, chúng ta nên trồng gấp đôi số vụ mùa năm nay, để cư dân có thể có đồ ăn dự Nhưng nhỡ để lâu trong kho,lương thực hỏng thì sao thưa ngài?- ta chợt quay ra hỏi- Đồ trong kho không thể hỏng được thưa hoàng quan cận thần cúi mình đáp cho taTa không hiểu sao nhưng ta có cảm giác chẳng ổn, mua đông năm nay có lẽ sẽ rất khắc nghiệt...Ta vô thức hỏi - Hoàng Thần, chúng ta có tể tướng mùa đông ở đây không??Hoàng Thần nhìn về tể tướng mùa đông, ngài mặc bộ giáp trắng tinh khôi, khuôn mặt mạnh mẽ nhìn ta, ánh mắt ánh lên sự ấm áp khác hẳn tren ngài- mùa đông lạnh lẽo. Ngài cúi xuống - Có thần, thưa hoàng Cho ta biết ở đây đã bao giờ có một mùa đông khắc nghiệt đóng băng mọi thứ chưa? Ý ta là cực kì khắc nghiệt- ta bần thần hỏi - Có 1 lần, thưa hoàng hậu. Đó là khi Tuyết nổi trận lôi đình, trái tim hắn đã đóng băng lạnh lẽo, không thể ấm áp ủ mùa xuân như xưa nữa, hắn đóng băng tất cả mọi thứ trong vương quốc này và cả chính hắn. Mấy chục năm nay, hắn đã biến mất. Thần tin rằng hắn đã tan chảyTa hiểu ý của ông. Tuyết sẽ có lúc tan nhưng... Người hôm nọ là thế nào?? Chẳng lẽ lại là Tuyết???Hoàng Thần thấy mặt ta bần thần, bèn hỏi- Có chuyện gì đã xảy ra, Ân Ly?Ta không để ý tới hắn, bèn hỏi tiếp- Tể tướng mùa đông, Tuyết là người con trai, với áo trắng dài lạnh lẽo, và khi anh ta biến mất, thường để lại một bông tuyết phải không?- Đúng... Thưa hoàng hậu.... Nhưng sao người...- tể tướng mùa đông lắp bắp hỏi taTa quay sang nhìn Hoàng Thần, nói- Hôm trước ta có gặp một người như thế ở sông Hằng.... Hoàng Thần đứng bật dậy, các quan cận thâng cùng tể tướng bàn tán xôn xao- Ta có cảm giác không lành- ta đứng bật dậy nói với hắnTể tướng mùa đông sững sờ nhìn ta, rồi hỏi- Khi người thấy hắn, ngưới có thấy gì màu đen trên người hắn không?Ta nhắm chặt mắt cố nhớ lại. Hôm đó, thứ thu hút ta nhất ở hắn....là một bông tuyết màu đen trên tay phải của hắn- Bông tuyết màu đen trên tay phải của hắn- ta nóiHoàng Thần khựng lại rồi nói- Hắc thuật...Các quan đại thần nhốn nháo cả lên, tể tướng mùa đông thất kinh, không thể nói gì được. Chợt trong đầu ta loé lên một ý nghĩ...Ta kéo tay áo của Hoàng Thần- Vụ này, để ta lo được không?? Ngươi hãy chú tâm vào lễ hội mùa đông nhé? - Nàng có chắc không??- Thần nhìn sâu vào mắt ta- Chắc - một giọng nói chắc nịch phát ra từ ta. Hắn gật đầu. Ta quay ra- Tể tướng mùa đông, đại thần Hoả, Mộc, xin các vị đi theo ta. ******************- Ta có linh cảm không hay về Tuyết. Ta đoán hắn quay lại để đóng băng mùa đông ta từ từ ngồi xuống, nói- Vâng thưa hoàng hậu - cả ba người còn lại đồng thanhChợt tiểu Lam, bay vào, thả cho ta cuộn giấy rồi bay đi ra. Ta mở ra đọc, khoé miệng khẽ nhếch lên " Tuyết đã trở lại, chuẩn bị cho sự đóng băng" - lời tiên tri của ba người con gái trong rừng Tối. Ta đưa cho bọn họ- Đây, các khanh hãy đọc điNhận lấy tờ giấy, mặt ba người biến sắc. Quan đại thần họ Hoả nhìn ta- Bẩm hoàng hậu, người đã có kế sách gì?- Đơn giản thôi. Quan đại thần Hoả, Mộc, ta muốn sử dụng năng lực của các vị để sưởi ấm thần dân. Về phần lương thực, ta sẽ lo. Và ta cần tể tướng mùa đông bao bọc nó trong mùa đông ấm áp của ngài. Dưới ngài, có một cô bé Hải Băng??- Vâng thưa hoàng hậu. Đó là nữ nhi của Tốt. Ta muốn cô bé đi theo ta, bao bọc lớp cây của ta trong lớp băng của cô bé- Thưa Hoàng hậu, thần...- tể tướng mùa đông ngập ngừng- Ngươi đừng lo, tiểu Bạch sẽ ở cạnh cô bé bảo vệ cho nữa nhi của ngươi- Đa tạ hoàng hậu- Còn nữa, mi hãy đi tìm hiểu xem làm thế nào để hoá giải Hắc thuật. Hãy đi luôn bây giờ. Ta tin lớp băng trong tim Tuyết có thể tan chảy. Và hãy đưa nữ nhi của người đến gặp tướng mùa đông lui ra. Ta quay sang Quan đại thần Mộc và Hoả - Hai nữ nhi của người vân khoẻ chứ?- Đa tạ hoàng hậu, nữ nhi của chúng thần đều khoẻ cả- Quan đaik thần Hoả lên tiếng- Tốt. Quan đại thần Mộc, ngài hãy đến khu rừng Tối và thu thập gỗ ở đó. Người hiểu chứ?Quan đại thần mộc khẽ gật đầu rồi nói- Nhưng thưa hoàng hậu, Rừng Âm U có lẽ sẽ gần và nhanh hơn sao??- Đúng. Nhưng chúng ta sẽ làm sự tức giận của các bộ tộc ở đó bùng nổ. Mà tên cẩu hoàng thượng kia chắc sẽ khó chịu giải quyết Vâng. Thần xin phép cáo lui- đại thần Mộc lui ra- Ta muốn ngài và nữ nhi làm việc này. Nữ nhi của ngài rất mạnh, chúng ta nên sự dụng lửa của cô ấy- Vâng, thưa hoàng hậu.*******************Còn thắc mắc một số điều, ta vào thư viện đọc sách. Giở những trang liên quan đến Hắc thuật, ta vô tình đọc được một số thứ " ....Máu của dòng họ Lâm sẽ giải thuật và hồi sinh...." Và rồi trang sách đó bị xé mất. Ta chán nản vứt quyển sách xuống và rồi ngẫm nghĩ một hồi " Máu của ta à...."Có tiếng bước chân đi tới, tiểu Lam nói" Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng tới" Ta quay Tể tướng mùa đông và tiểu thư Hải Băng yết kiến hoàng hậu- Miễn lễ - ta nói rồi quay ra nhìn tiểu thư Hải Băng. Cô vé tầm 15 tuổi, xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt lém lỉnh nhìn xung quanh, tóc để xoã ngang Thưa hoàng hậu, tôi không tìm được phương thuốc hoá giải Hắc thuật. - Được rồi. Ta đã tìm được, nào giờ thì đi thôi!Ta đưa cô bé ra ngoài vườn, nói- Giờ muội hãy làm cho ta xem nhé?Rồi ta đưa tay, một cây ngô mọc lên giữa đất. Hải Băng cười tươi, cây ngô đó đã được bao phủ bởi một lớp băng trắng tinh. Ta hỏi- Muội có chắc cây ngô sẽ không hỏng chứ?- Chắc chắn. Với tình yêu thì không thể hỏng được đâu- rồi cô bé lém lỉnh nhìn ta, đưa cho ta một quả cầu băng, trong đó có chứa bông hoa nở rộ- Tặng hoàng hậu, muội đã làm nó đấy Ta thích thú nhìn. Bông hoa ở trong băng nhưng không hề héo khô, ngược lại, còn nở rộ trông thật đẹp. Một cơn gió bấc thổi hun hút qua, mặc dù đã mặc ấm nhưng ta vẫn không khỏi rùng mình... Lạnh quá!An La chạy tới ta- Mọi nhà đã được sưởi ấm. Tỉ làm gì đi!Ta gật nhẹ đầu, kéo Hải Băng lên chỗ cao nhất của cung. Đưa tay ra trước, ta dùng hết sức lực còn lại hất tay lên. Cây trên mặt đất phủ tuyết trắng mọc lên, châm chậm khó khăn. Gió càng ngày càng buốt hơn. Ta nói với Hải Băng- Phủ lớp băng giữ ấm của muội lên cây và cả Đất nước này đi. Ta sẽ truyền sức uội. Hải Băng gật nhẹ đầu. Cô bé đưa hai tay lên phía trước, tạo dựng lớp băng. Song do đất nước quá lớn mà sức Băng không đủ, muội khuỵ xuống. Từ xa ta thấy Hoàng Thần vội vã chạy lại- Nàng hãy để ta truyền sức cho. Nàng mau giữ mấy cái cây lương thực...Ta gật đầu. Hoàng Thần cầm tay Hải Băng, truyền tất cả sức của mình uội ấy. Gió thổi mạnh hơn, mặt đất phủ tuyết trắng xoá. Sao mùa đông lại đến sớm quá như vậy??- Haha, quả là một bữa tiệc dành cho ta, bẩm Hoàng thượng- một giọng nói vang lên trong cơn bão tuyết mịt mùTuyết bước ra với khuôn mặt lạnh lẽo, bông tuyết đen như đỏ hằn trên tay. Ta gào lên- DỪNG LẠI ĐI TUYẾT. NGƯƠI TRÚNG HẮC THUẬT RỒI- CÁC NGƯỜI NGHĨ KẾ HOẠCH NÀY SẼ NGĂN ĐƯỢC TA SAO?? NỰC CƯỜI! CHÍNH CÁC NGƯỜI ĐÃ CƯỚP ĐI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG NHẤTTT...Ta chạy lại gần Tuyết, nhanh nhất có thể, túm chặt tay phải của hắn rồi rút con dao dắt bên người ra, cứa cổ tay phải nơi vết thương vừa khép miệng. Cơn ớn lạnh chạy qua khắp người, ta dí cổ tay đẫm máu vào nông tuyết đen trên tay Tuyết. Hắn gào lên, như bị bỏng, từng giọt máu của ta nhỏ xuống nên tuyết trắng xoá như những bông hoa đỏ rực. Vết thương của ta rát lên, buốt lạnh!! Một thứ đen khẽ bay ra khỏi người Tuyết rồi biến mất. Tuyết ngã lên trên nền trắng xoá.....
Part 11************Kim Quân sau buổi họp triều về đến Kim Gia. Anh mệt mỏi dựa vào ghế bằng kim lấp lánh. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh rồi khẽ nhắm lại." Ngày ấy, mẹ anh mất, anh đau khổ, tuyệt vọng. Có một cô bé luôn mang trên mình bộ váy màu xanh lá cây, mái tóc dài ánh nâu luôn được tết gọn gàng hất sang một bên một lần chơi bóng làm bay bóng sang khu vườn anh, lúc đó anh đang ở vườn, thẫn thờ ngắm cảnh xung quanh thì thấy bóng dáng xanh lá trèo vào lấy bóng. Cô bé ấy cười với anh rồi đi lấy quả bóng. Mặt anh đẫm nước mắt nhìn cô bé ấy... Và rồi anh bé ấy ở cạnh anh, an ủi anh, làm anh cười, chơi với anh. Cô bé có khả năng điều khiển cây cối, nói chuyện với động lúc nào, cô bé ấy đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời anh, hình bóng thay thế mẫu thân đã khuất của anh... Cho đến khi, anh biết tin cô bé ấy ngã vào hố thời gian không gian."Anh đau khổ... Và rồi giờ ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh..."- Ân Ly tỉ tỉ, sau này đệ muốn lấy tỉ làm Kim phu nhânCô bé khẽ cốc đầu anh- Linh tinh, sao tỉ đệ lấy nhau được.... À mà Hoàng Thần huynh cũng nói điều giống y hệt đệ, nhưng ta không thích, ta chỉ thích chơi thôi. "Bao nhiêu năm, anh đã quên được hình bóng ấy... Giờ cô bé ấy đã trở lại...nghịch ngợm và trẻ con như xưa...Chợt nhớ ra điều gì đó, anh lôi tờ giấy nàng Ân Ly tỉ tỉ đưa anh ra." Hãy bỏ lớp băng trong tim đệ đi. Bắt đầu bằng việc đến gặp ta nhé!"Anh bất giác mỉm cười " Chẳng liên quan. Đồ ngốc"........****************- Ta muốn biết về Hắc đạo. Sao họ lại muốn bắt ta?? - ta chồm người lên phía trước về phía mặt hắn, ngự y đã đem thuốc giải độc đến cho ta, nên giờ có thể nói lại. Ta vụ không kể xiết. Kì này phải nói thật nhiều cho đã mới hắn đỏ ửng lên, quay đi- Không được mà....- Đi mà...- mặt ta xị xuốngHắn đỏ mặt- Nàng.....định bức ta chết à??- Ta...ta có làm gì đâu- Nàng...lộ ngực kìa- mặt hắn như quả cà chua chín mọng nhìn ta- AAAAAAAAAA- ta thất thanh hét lên, lấy tay che lạiHắn cười thích thú nhìn ta, ta tức giận quá dùng tay đấm đấm hắn vài phát. Hoàng Thần la lên oai oái - Ta xin lỗi... Xin lỗi nàng màTiện tay ta làm phép treo ngược hắn lên nói- Cho chừa nè - rồi cười khúc khíchTa nhìn ra ngoài trời, đã xế trưa rồi cơ à? " Muộn hẹn với Kim Quân mất" ta chạy biến đi mất không quên nói với lại- Ta đi chơi nhéeeeeeeeeeeeee!!!Bỏ lại sau tren hoàng thượng nào đó dù bị treo ngược nhưng mặt vẫn đỏ lựng lên" Gì đấyyyyyyy! Nàng hạ độc ta rồi bỏ đi thế à?? "*******************Ta hớt hải chạy về nơi ta làm phép, ta đặt nó là Lâm Cung Ân Ly Gì chứ ta ngu việc đặt tên lắm< Hộc....hộc... Ta thở gấp. Đến nơi thì đã thấy Kim Quân đứng đó. Với mái tóc dài buộc lên, mái che phủ một bên mắt, lạnh lùng nhìn quanh. Ta thở hồng hộc, nói-Ta...hộc...hộc....tỉ...hộc...đã...hộc...bảo...hộc...đệ...hộc...phải..hộc..bỏ cái tính lạnh lùng đó mà...Kim đệ đưa mắt nhìn ta lướt lên xuống một hồi rồi bảo- Vừa đi đâu??Ta đi vào, ngồi vào cái xích đu = cây cạnh Kim Quân Ân Ly cái nì là thời nì chưa có nhưng ta tự làm đó.- Tỉ vừa từ Ngọc long cung đến. Tên cẩu hoàng thượng không chịu nói cho tỉ biết tại sao Hắc Đạo muốn tỉ??- Việc gì cần sẽ nói- Kim đệ lơ đễnh nhìn xung quanhGì chứ...- Đệ mà không thôi cái đó là ta treo ngược lên cây á- ta doạTiểu đệ có vẻ giật mình nhìn ta, xong ta cười khúc khích với Kim thấy trên môi đệ có nụ cười nhẹ, ta bảo- Đệ cười đẹp hơn nhiều...Kim Quân chăm chú nhìn ta rồi lại quay đi. Ta ngơ ngác không hiểu có chuyện gì cả- Đệ sao thế?Gì đấyyyy sao hôm nay nhiều người đang nói chuyện với ta cứ quay đi thế??Ta không hề biết rằng trong đầu Kim đệ lại có một suy nghĩ khác" Chết tiệt! Sao tỉ lại đáng yêu như thế?"********************- Bẩm Hắc Tinh, Lâm Ân Ly đã trở lại, và giờ làm hoàng hậu ở trong cung- Hà Hà, được lắm. Cô ta sẽ hồi sinh lại nàng ấy. Được lắm- Bộ tộc thời gian đã hạ độc cô ta nhưng Hoàng Thần lại đến cứu được thưa Hắc Hừm....được rồi. Mọi thứ đều có thời gian của nó, chúng ta phải đợi thôi- ngươi áo đen đan tay vào với nhau, đăm chiêu suy nghĩ rồi khẽ mỉm cười********************
hoang hau nghich ngom cua ta